Ba ngày sau. Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương khởi hành tới Đông Thành.
Xe của đội vận chuyển tất nhiên không thể đi miễn phí,cho dù có Thẩm Húc đi cùng Hoắc Đông Thăng sẽ nể mặt ít nhiều, nhưng làm người vẫn nên biết các ứng xử thì tốt hơn. Nếu Thẩm Hướng Dương không biết, Thẩm Húc sẽ nhắc nhở cậu ta. Tuy rằng Thẩm Hướng Dương bây giờ vẫn có chút ngây thơ, nhưng đã khá hơn nhiều khi mới tới thôn Thượng thủy rồi.
Lần này, chính cậu ta chủ động chuẩn bị một túi một mì Phú Cường, hai túi đường đỏ, cộng thêm năm đồng tiền. Hoắc Đông Thăng cũng không khách sáo, trực tiếp nhận, trên đường đi rất chiếu cố Thẩm Hướng Dương.
Tuyến xe đường xa đội vận chuyển thường sắp xếp một lái chính và một phó lái, nhưng Đông Thành rất xa, dù hai người thay phiên nhau, cũng rất tốn sức.
Khi Thẩm Hướng Dương nói mình có thể giúp đỡ, Thẩm Húc vui mừng vì có thêm người chia sẻ vất vả, Hoắc Đông Thăng thì vô cùng kinh ngạc, nhìn tuổi không lớn thế mà cũng biết lái xe?
Vốn dĩ anh ta nửa tin nửa ngờ, nhưng ngoại trừ khi vừa bắt đầu Thẩm Hướng Dương lái hơi chậm ra, chưa tới nửa tiếng sau đã nắm chắc tay lái, ổn định vững vàng.
Hoắc Đông Thăng khẽ cười: “Xem ra lần này tôi được lợi lớn rồi, vừa nhận được đồ của cậu, còn có thêm lao động miễn phí.”
Sau đó anh ta cũng không làm ra vẻ, trực tiếp xoay người chui ra phía sau buồng xe: “Vậy chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, tôi ngủ trước một lát, ba tiếng nữa dậy thay ca.”
Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đều không ý kiến. Từ lúc đó, Thẩm Húc dễ chịu hơn không ít. Có ba người lái xe, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian nghỉ ngơi, tốc độ của bọn họ cũng nhanh hơn. Vốn dĩ hành trình dự kiến vừa đi vừa nghỉ phải mất năm ngày, sau khi có thêm một người nữa, ba người thay ca nhau lái xe cả ban đêm, khả năng chỉ cần ba ngày là có thể đến được nơi cần đến.
Bản thân Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đều cảm thấy càng nhanh càng tốt, Hoắc Đông Thăng cũng không phản đối. Bởi vì chuyến xe tới Đông Thành này, đội vận chuyển cho bọn họ thời gian nửa tháng, nếu có thể rút ngắn thời gian di chuyển trên đường, thời gian dư ra bọn họ có thể ở lại Đông Thành thêm vài ngày.
Vân Chi
Ở lại thêm vài ngày thì làm được gì? Làm được nhiều việc lắm đấy!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-262-duong-toi-dong-thanh.html.]
Tài xế làm việc ở đội vận chuyển, không có ai thiếu tiền. Tiền lương và phúc lợi của bọn họ tốt là một chuyện, quan trọng hơn là khoản thu nhập thêm. Bọn họ vào nam ra bắc, mỗi nơi bọn họ đến đều có thể tự mình mua thêm chút đồ, Mang hàng ở phía đông qua bán ở phía tây, mang hàng từ phía nam bán ra phía bắc. Đi chợ đen nhiều thêm vài lượt, là có tiền ngay thôi. Đặc biệt là tiền xe tiền dầu đều do đội vận chuyển chi trả, bọn họ chỉ cẩn bỏ ra riền vốn mua hàng, thật sự rất tiện lợi.
Đương nhiên, đây là chuyện mọi người từ trên xuống dưới trong đội vận chuyển đều ngầm hiểu nhưng không ai nói ra ngoài. Cho nên, mỗi lần bọn họ chạy xe một chuyến đường dài quay về đều phải nộp cho đội một số tiền. Lãnh đạo nhận số tiền này rồi, sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng mà bởi vì là niên đại đặc thù, hành động không thể quá lớn. Đầu cơ trục lợi số hàng ít, hơn nữa đã biếu xén lãnh đạo rồi, cho dù kiếm được tiền thật, cũng không quá nhiều.
Trong lòng Hoắc Đông Thăng thầm tính toán, có Thẩm Hướng Dương tham gia, ít nhất bọn họ có thể tiết kiệm được ba ngày đi lại. Ba ngày này đủ để anh ta đi chợ đen thêm hai lượt rồi. Chỉ là đây là lần đầu tiên bọn họ tới Đông Thành, không phải tuyến đường quen thuộc, tình hình chợ đen bên này thế nào vẫn chưa tìm hiểu rõ, phải cẩn thận hơn chút.
Việc này tuy rằng kiếm được, nhưng cũng song hành với nguy hiểm lớn.
“Thẩm Húc, đến lúc đó hai chúng ta chia nhau ra hỏi thăm.”
Thẩm Húc gật đầu, tất nhiên là hắn hiểu được Hoắc Đông Thăng đang nói đến chuyện gì.
Nhưng không ai biết, trong mắt người khác công việc cực kỳ mạo hiểm này, đến chỗ Thẩm Húc, nguy hiểm không biết đã hạ xuống bao nhiêu cấp bậc. Có không gian và đạo cụ cải trang trong tay, hắn vừa vào đội vận chuyển hơn một năm, cẩn thận tính toán đã kiếm lời hơn một vạn rồi. Vạn nguyên hộ ở thập niên 70 là khái niệm gì? Nói ra ngoài, có thể hù c.h.ế.t tất cả người trong đội vận chuyển.
Đương nhiên, hắn sẽ không nói.
Ba người cứ thay phiên nhau như vậy, một người lái xe, một người ngồi ghế phụ giúp đỡ quan sát, một người nghỉ ngơi. Ba ngày sau, trước mắt đã là vùng ngoại ô của Đông Thành rồi. Nhưng khi bọn họ sắp tới được nơi cần đến, đột nhiên có một đám thanh niên khoảng mười hai mươi người nhảy ra từ ven đường, trong tay mỗi người còn cầm theo gậy gộc.
Thẩm Húc phanh xe gấp, Thẩm Hướng Dương đang nghỉ phía sau lập tức tỉnh lại, cậu ta xoa đôi mắt nhập nhèm, hỏi: “Sao thế?”
“Gặp phải cướp đường!”