Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 261: Tin tức tốt
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:02:10
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà họ Thẩm.
Lần này sau chuyến chạy xe được nghỉ về nhà, Thẩm Húc mang theo một tin tức tốt khiến lòng người phấn chấn.
“Anh Cả, anh vừa nói gì? Đội vận chuyển các anh đã khai thông tuyến đường đi tới Đông Thành?”
Thẩm Hướng Dương vô cùng kích động, Thẩm Hướng Dung cũng mang vẻ mặt đầy ý cười.
“Đúng! Nhiệm vụ đầu tiên vào ba ngày sau, anh đã xin với quản lý từ trước, cho nên, trong đội mới thông báo cho anh. Chuyến đi lần này sẽ do anh và một người đồng nghiệp nữa là tài xế Hoắc Đông Thăng phụ trách.”
Thẩm Hướng Dương vui mừng nhảy cẫng lên: “Tốt quá rồi! Anh Cả, anh sẽ đi thăm cha mẹ, đúng không?”
“Tất nhiên rồi!”
Thẩm Húc xin nhận nhiệm vụ lần này vốn dĩ chính vì muốn gặp Thẩm Hách và Viên Tố Quân, sao có thể không tới thăm bọn họ? Ban đầu, hắn còn tính toán, nếu bên phía đội vận chuyện tiếp tục không động tĩnh, hắn sẽ nói với quản lý một tiếng, xin nghỉ một thời gian, xin Lưu Kim Thủy một tờ giấy giới thiệu, cuối năm nay dù thế nào cũng phải đi một chuyến. Hắn sợ mùa đông năm nay bên kia sẽ xảy ra chuyện.
Nào ngờ, đúng lúc này đội vận chuyển lại thông đường, thật ra đỡ rất nhiều phiên toái cho hắn.
Thẩm Hướng Dung mỉm cười: “Chắc chắn cha mẹ sẽ rất vui. Em đi viết thư cho cha mẹ!”
Nói xong cô mới ngớ ra: “Tốc độ gửi thư từ bên này qua bên đó rất chậm, ba ngày sau anh đã khởi hành rồi, chắc chắn sẽ đến trước khi bọn họ nhận được thư.”
Thẩm Húc: “Không sao. Coi như cho cha mẹ niềm vui bất ngờ.”
Sau đó hắn nhìn về phía Thẩm Hướng Dương: “Em muốn đi cùng không?”
Thẩm Hướng Dương ngẩn ngơ: “Em? Em có thể đi cùng sao?”
Thanh niên trí thức xuống nông thôn có ngày nghỉ về thăm người nhân, nhưng có quy định. Thứ nhất, thời gian xuống nông thôn phải từ một năm trở lên, thứ hai, thời gian thanh niên trí thức về thăm người thân phải khác nhau, mỗi đại đội đều có danh ngạch nhất định, phải thay phiên nhau.
“Mấy tháng qua em lái máy kéo giúp đại đội, vẫn luôn làm rất tốt, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, khi lái máy kéo mỗi ngày cũng chỉ nhận mười lăm công điểm, ít hơn so với anh trước đây. Mấy vị cán bộ trong thôn đều nhớ rõ, ấn tượng về em không tồi. Tuy rằng hai đứa chưa xuống nông thôn tròn một n ăm, nhưng hiện giờ lương thực ngoài đồng đã thu hoạch xong, đúng là thời điểm nông nhàn, tạm thời sẽ không có chuyện bận rộn nào khác.
“Dù là đưa hàng cho xưởng thực phẩm, cũng vừa mới đưa hôm trước, cách lần giao hàng tiếp theo còn xa. Bây giờ em xin nghỉ về thăm người thân, nói khéo một chút chưa chắc đã không được. Chỉ là trên tư liệu của hai đứa viết, quê nhà là ở thủ đô, đột nhiên lại nói muốn tới Đông Thành, chỉ sợ sẽ có người nghi ngờ.”
“Nếu không em nghĩ lý do trước, bịa chuyện nói có bà cô bà dì nào đó ở Đông Thành đang ốm nặng, lần trước hai đứa nhận được thư, trong lòng rất lo lắng, nhưng khoảng cách quá xa không cách nào qua được, chỉ có thể lo lắng suông. Bây giờ nghe nói anh sắp đi Đông Thành, có người cùng đường giúp đỡ lẫn nhau, nên muốn đi nhờ xe anh qua đó thăm đối phương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-261-tin-tuc-tot.html.]
Thẩm Hướng Dương quay đầu nhìn về phía Thẩm Hướng Dung: “Còn chị ấy thì sao?”
Thẩm Hướng Dung lắc đầu: “Chị không đi đâu. Thanh niên trí thức muốn về thành phố thăm người thân đều phải báo cáo lên trên, mỗi đại đội đều có danh ngạch cố định. Cho dù đại đội chúng ta bớt đi Lâm Thanh Vân, Văn Mẫn và Cao Tuấn, thì vẫn còn mười mấy thanh niên trí thức khác.”
“Em có thể dựa vào việc mình biết lái máy kéo, không ai có thể thay thế được, có cống hiến cho đại đội, đại đội mắt nhắm mắt mở nới lỏng chính sách với em một chút cũng là chuyện bình thường, cho dù người khác không thoải mái, cũng không thể nói được gì. Nhưng nếu chị cũng đi cùng, thanh niên trí thức khác sẽ có ý kiến, hơn nữa cũng khiến cán bộ thôn khó xử.”
Vân Chi
Thẩm Húc cũng nghĩ như vậy.
“Anh cũng không tán thành để Hướng Dung đi cùng, Khoảng cách từ chỗ chúng ta tới Đông Thành quá xa, lái xe phải mất vài ngày. Trên đường ăn uống tiêu tiểu đều bất tiện, Hướng Dung là con gái, thật sự không tiện đi cùng với đám đàn ông chúng ta. Nếu để em ấy một mình ngồi tàu hỏa đến Đông Thành tụ hợp, lại càng không thỏa đáng.”
“Từ chỗ chúng ta không có chuyến tàu nào chạy thẳng tới Đông Thành, chưa nói tới chuyện phải đổi tàu ba lần bốn lượt, còn mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa vé tàu cũng không dễ mua, nếu không có thân phận đặc biệt thì không mua được vé nằm, có tiền chưa chắc đã giải quyết được. Cho dù may mắn ba lần đổi tàu đều mua được vé ngồi, thì từ đây qua đó thân thể cũng không chịu nổi. Trên tàu còn có bọn buôn người, nói không chừng sẽ bỏ thứ gì đó vào đồ ăn, khiến em bất tỉnh nhân sự. Anh không yên tâm.”
Thẩm Hướng Dương há miệng, định nói khi tới thôn Thượng Thủy, bọn họ cũng ngồi tàu hỏa tới đây, nhưng nghĩ kỹ lại thì, bọn họ chỉ phải ngồi một chuyến tàu. Quan trong là vé tàu của thanh niên trí thức đều được nhà nước thống nhất mua cho, tất cả đều ở chung một toa tàu, căn bản không gặp phải chuyện gì.
Đột nhiên cậu ta nhớ tới, trước khi lên tàu cậu Viên cũng từng dặn dò mãi, bảo bọn họ phải cẩn thận. Còn nói, phải để ý tới những người già cả, hoặc là phụ nữ suy nhược dắt theo trẻ con, bọn họ dễ khiến người ta sinh lòng thương hại nhất, khi vươn tay giúp đỡ cũng là lúc buông lỏng cảnh giác, dễ rơi vào bẫy của đối phương.
Thẩm Hướng Dương rùng mình một cái, cả người run rẩy.
Thẩm Hướng Dung cười nói: “Em biết mà. Em không đi. Có hai người đi là được rồi. Tranh thủ thời gian ba ngày này, em sẽ làm vài thứ, đến lúc đó hai người mang qua cho cha mẹ giúp em.”
Điền Tùng Ngọc ngồi bên cạnh cũng đứng dậy: “Em cũng đi làm vài thứ.”
Thấy cô có chút lo lắng, biết cô cảm thấy khó khăn khi lần đầu tặng quà cho cha mẹ chồng, Thẩm Hướng Dung kéo tay cô lại: “Chị dâu, chúng ta cùng nhau làm. Tay nghề của chị dâu tốt như vậy, em vẫn luôn cảm thấy sa tế chị làm còn ngon hơn so với xưởng thực phẩm sản xuất. Mẹ thích ăn thanh đạm, nhưng cha lại thích ăn cay, nhất định ông ấy sẽ thích.”
Làm sa tế không khó, nguyên liệu trong nhà đều có sẵn, tuy rằng Điền Tùng Ngọc biết những lời này quá nửa là an ủi, nhưng cô vẫn rất vui: “Được! Vậy chị làm thêm vài hộp, ngoài gửi cho cha mẹ ra, còn có thể để bọn họ ăn trên đường.”
Nhìn chị dâu em chồng dắt tay nhau ra ngoài, Thẩm Húc khẽ mỉm cười.
Xuất thân của Thẩm Hướng Dung tốt, nhưng không vì điểm này mà khinh thường Điền Tùng Ngọc.
Còn Điền Tùng Ngọc, tuy là con gái nhà nông, chưa từng được dạy dỗ tử tế, tầm nhìn và kiến thức đều không đủ, thi thoảng sẽ có chút mất mát vì chênh lệch giữa người với người, nhưng cô chưa bao giờ tự sa ngã, ngược lại còn tích cực hướng về phía trước, cố hết sức vươn lên.
Trong khoảng thời gian này, những cố gắng của Điền Tùng Ngọc, Thẩm Húc đều nhìn rõ. Khi hắn ở nhà, sẽ tự mình dạy Điền Tùng Ngọc. Khi hắn không ở nhà, Thẩm Hướng Dung sẽ phụ trách dạy cô ấy. Thật ra tư chất của Điền Tùng Ngọc không kém, được hai người tài giỏi dạy dỗ, cô đã tự học xong hết kiến thức cấp hai, đang bắt đầu học lên cấp ba.
Năm nay Điền Tùng Ngọc mới hai mươi lăm tuổi, đợi đến khi khôi phục thi đại học cũng mới hai mươi bảy. Tuy rằng độ tuổi này không còn nhỏ, nhưng muốn học đại học cũng không phải không được, để xem đến khi ấy Điền Tùng Ngọc sẽ quyết định thế nào thôi.
Nếu cô muốn, Thẩm Húc sẽ ủng hộ. Nếu cô không muốn, vậy thì coi như tìm thêm sở thích, tự học, tự phát triển cũng không tồi.