Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 260: Cuộc sống của vợ chồng Chu Ái Quân
Cập nhật lúc: 2025-05-15 08:02:08
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thôn Thượng Thủy.
Không còn mối uy h.i.ế.p từ nhà họ Lâm đè nặng trên đỉnh đầu, cuộc sống của đám người Thẩm Hướng Dung đã bình yên trở lại. Đương nhiên, vì chuyện trước đó thiếu chút nữa bị Lưu Cường làm nhục, lời ra tiếng vào vẫn không ít.
“Đi con đường của mình, đừng đi con đường người khác chỉ”: “Sống đúng với con người thật của mình, đừng sống như những lời người khác nói”… Những đạo lý này, ai cũng có thể há miệng nói ra một đống, nhưng mấy ai có thể chân chính làm được? Miệng nhiều xói chảy vàng, từ xưa đến nay lời đồn đãi luôn là vũ khí g.i.ế.c người sắc bén.
Nhưng mà may mắn Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên đều không phải người hay để tâm vào những chuyện vụn vặt, tuy rằng bọn họ không thể nào tỏ ra hờ hững như không có chuyện gì, nhưng hai cô gái nhỏ đã đoàn kết sưởi ấm cho nhau, an ủi lẫn nhau, cổ vũ lẫn nhau, nâng đỡ nhau, cuộc sống cũng không đến mức quá khổ sở.
Cộng thêm trong thôn vẫn còn vài người lương thiện thuần phác, có tư tưởng tiến bộ như Thẩm Vân Hà, bình thường bọn họ sẽ đứng ra nói vài câu, khi làm việc thi thoảng cũng sẽ giúp đỡ một phen. Những hành động đó đều trở thành vầng mặt trời nhỏ sưởi ấm trái tim Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên, xua tan khói mù trong lòng hai người.
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi qua từng ngày như vậy, lâu dần, những lời đồi đãi đó cũng ít đi.
Đến tháng mười một, lại nghênh đón một vụ mùa bội thu, mỗi nhà đều được chia không ít lương thực, hơn nữa tháng bảy còn mới thu vụ lúa sớm, ăn độn thêm chút lương thực phụ, cũng đủ ăn đến vụ thu hoạch năm sau, nói không chừng còn có thể thừa ra một chút. Đó là còn chưa nói đến, năm nay dựa vào hợp tác với xưởng thực phẩm, mọi người đều kiếm được không ít tiền, ăn cũng tốt hơn chút.
Ví dụ như trứng gà, đầu gà, lòng mề gà… Mỗi lần bọn họ đưa gà tới xưởng thực phẩm đều là gà đã xử lý trước, Số đầu gà, lòng mề gì đó, xưởng thực phẩm không cần, bọn họ đều giữ lại, coi như thêm cho nhà mình món ăn mặn.
Bởi vậy, người trong thôn Thượng Thủy đều vui mừng, tính toán một chút, năm nay bọn họ có thể có một cái tết phong phú rồi.
Chỉ có mình Chu Ái Quân và Phương Giai Giai là mặt ủ mày ê. Chuyện hợp tác với xưởng thực phẩm không có phần của bọn họ, chỉ dựa vào chút công điểm không khác công điểm của trẻ con nhiều lắm, nếu không phải còn có quy định phân phối theo đầu người, chỉ sợ bọn họ còn không thể nuôi sống bản thân.
Chu Ái Quân nhìn số lương thực mình nhận được, khuôn mặt nhăn như quả mướp đắng.
Tuy rằng anh ta sinh ra ở nông thôn, nhưng ngoài mấy năm khi còn nhỏ ra, từ khi điều kiện gia đình tốt lên, gần như chưa bao giờ anh ta phải chịu khổ. Bởi vì Hướng Quế Liên thiên vị, cho dù những người khác trong nhà họ Chu mỗi ngày đều uống cháo loãng, anh ta vẫn được ăn cơm trắng, Càng khỏi nói sau khi Thẩm Húc có việc làm, cuộc sống của anh ta lại càng tốt hơn.
Thi thoảng bắt anh ta ăn một hai bữa cháo loãng, lương thực phụ còn được, ngày nào cũng ăn thì…Đã khi nào anh ta phải sống như vậy đâu?
Sắc mặt Chu Ái Quân cực kém, đặc biệt là, cho dù bữa nào cũng ăn cơm độn lương thực phụ, số lương thực này vẫn chưa chắc đã đủ ăn đến vụ thu hoạch sang năm. Chẳng lẽ anh ta phải đổi tất cả thành lương thực phụ sao?
Chu Ái Quân xoay người, tới tìm Phương Giai Giai: “Trong tay cô còn bao nhiêu tiền, mang hết ra đây!”
Trong thôn được mùa, chắc hẳn sẽ có người muốn bán bớt lương thực, Thật ra trong tay anh ta vẫn còn chút tiền tiết kiệm, nhưng anh ta không muốn động tới.
Mặt Phương Giai Giai không đổi sắc, đầu cũng không ngước lên: “Hết rồi. Tôi đã nói rất nhiều lần, trong tay tôi không còn đồng nào nữa, một phân cũng không có!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-260-cuoc-song-cua-vo-chong-chu-ai-quan.html.]
“Sao có thể? Trước khi cha mẹ cô bị tuyên án, đã từng gặp mặt anh em cô. Cô đừng nghĩ tới chuyện lừa tôi, tôi biết, bọn họ lén lút để lại cho anh cả anh hai cô không ít, sao có thể không để lại cho cô?”
“Anh cũng nói là để lại cho anh cả anh hai tôi đấy thôi, bọn họ là con trai, tôi là con gái, có thể giống nhau sao?”
Phương Giai Giai nhanh chóng lột vỏ bắp, dùng hành động này để che giấu nội tâm đang hoảng loạn. Đúng là cha mẹ có để lại cho cô ta một số tiền, không nhiều lắm, chỉ có một trăm đồng. Nhưng cô không thể nói cho Chu Ái Quân được.
“Cho dù bọn họ không để lại cho cô, vậy còn của hồi môn thì sao?”
Vân Chi
Trong số của hồi môn, máy may đã bị Chu Ái Đảng bán, nhưng vẫn còn ba trăm đồng tiền lễ hỏi nhà anh ta đưa và một trăm đồng nhà họ Phương cho thêm con gái. Sau khi kết hôn, anh ta dỗ dành Phương Giai Giai, đã moi được từ trong tay cô hai trăm đồng. Lúc ấy anh ta không lấy luôn một thể, vì không muốn Phương Giai Giai nghĩ nhiều, cũng sợ Phương Giai Giai nói cho cha mẹ Phương biết, để người nhà họ Phương nhìn ra “Ý xấu” của anh ta.
Không ngờ, nhà họ Phương lại xảy ra chuyện sớm như vậy.
Hai tay Phương Giai Giai run lên: “Hết sạch rồi!”
Chu Ái Quân kéo cổ áo cô ta: “Sao có thể hết rồi?”
Phương Giai Giai thật sự kiên cường, hiện giờ cô ta hiểu rất rõ, sở dĩ Chu Ái Quân chưa ly hôn với cô ta, một phần là vì thanh danh của Chu Ái Quân cũng không tốt, giữ cô ta lại, có thể có thêm sức lao động, cho dù cô ta không am hiểu công việc đồng áng, tốt xấu gì vẫn có thể giặt quần áo nấu cơm giúp anh ta. Mặt khác, chính vì số tiền trong tay cô ta.
Cho nên, cô ta tuyệt đối không thể đưa tiền. Tiền vừa đưa, chắc chắn bước tiếp theo Chu Ái Quân sẽ đá văng cô ta đi.
Thấy cứng rắng không được, Chu Ái Quân lại chuyển sang mềm mỏng. Anh ta buông tay ra, cố gắng làm ra vẻ mặt ôn hòa nhất có thể.
“Giai Giai, anh cũng không còn cách nào cả. Em cũng thấy rồi đấy, lương thực trong nhà không đủ ăn, chẳng lẽ em muốn ngày nào cũng phải ăn cháo khoai lang đỏ sao?”
“Tôi cảm thấy cháo khoai lang cũng khá được, ăn chán, có thể đổi sang cháo khoai tây cũng không tồi.”
Vẻ mặt ôn hòa của Chu Ái Quân chỉ giữ được một giây đã vỡ nát. Anh ta vung tay cho Phương Giai Giai một cái tát: “Cô đừng rượu mời không uống thích uống rượu phạt. Cô giấu tiền ở đâu?”
Phương Giai Giai cắn chặt răng, một chữ cũng không nói. Sau đó là nắm đ.ấ.m của Chu Ái Quân rơi xuống, Phương Giai Giai cố nhẫn nhịn, sống c.h.ế.t không chịu hé răng.
Một lúc sau, Chu Ái Quân đánh mệt rồi, thấy mặt mũi Phương Giai Giai cũng đã bầm dập, nhưng vẫn không chịu mở miệng, anh ta tức hộc m.á.u đá cho Phương Giai Giai một cái nữa rồi xoay người ra ngoài.
Anh ta đi rồi, Phương Giai Giai mới bò dậy từ trên mặt đất, khẽ lau vết m.á.u trên khóe miệng, rồi lại ngồi xuống, tiếp tục lột vỏ bắp.