“Cục trưởng, vụ án này vẫn chưa điều tra rõ toàn bộ. Bên phía thủ đô…”
Anh ta còn chưa dứt lời, cục trưởng đã xua tay cắt ngang: “Vụ án chúng ta điều tra chỉ là vụ án nhà họ Lâm g.i.ế.c người, không phải vụ án về Thẩm Hướng Dung bên phía huyện Dương Sơn. Cậu phải hiểu rõ điểm này.”
Thấy đội trưởng nhíu mày, cục trưởng thở dài: “Cậu đã vào nghề nhiều năm như vậy, không còn là người trẻ tuổi không hiểu chuyện chỉ dựa vào lòng nhiệt huyết, hướng về phía trước. Tôi tin cậu cũng hiểu được.”
Đội trưởng sửng sốt: “Cục trưởng, ý của ngài là… Phía thủ đô đã liên hệ với ngài? Người đó là ai?”
“Không biết, chỉ biết phía bên kia đã có người đánh tiếng, còn chuyện người đó là ai, tôi không hỏi, cũng không tìm hiểu. Có một số việc, không biết còn tốt hơn đã biết. Hơn nữa, cưỡng gian là tội lớn, tốt xấu gì Lâm Quốc Đống cũng là phó trưởng phòng, người có thể sai ông ta làm ra chuyện này, có thể là người trong gia đình bình thường sao?”
Sắc mặt đội trưởng nhăn tít lại: “Cục trưởng, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ nhanh chóng kết án. Chỉ là bốn người nhà họ Lâm, không ai chịu mở miệng, nên kết án thế nào?”
Cục trưởng cười xùy: “Phân tích cho bọn họ về lợi và hại, hoặc là cả bốn người đều bị xử tội cùng nhau mưu sát, nếu không thì, phải đưa ra một người nhật tội, những người khác coi như đồng lõa, hoặc bao che giấu giếm sự thật. Để bọn họ tự chọn, Còn nữa, số tiền hơn một vạn điều tra ra được kia, cứ nói là do Lâm Quốc Đống tham ô được.”
Làm như vậy, sẽ không dính dáng đến bên phía thủ đô nữa.
Đội trưởng ngầm hiểu, đáp: “Vâng!”
Lần thứ hai Thẩm Húc tới Dung Thành, vụ án đã được xử lý xong. Hắn không phải tốn quá nhiều công sức đã nghe được kết quả. Lâm Quốc Đống bị phán tử hình vì tội mưu sát. Con trai Lâm Quốc Đống bị phán mười năm vì tội đồng lõa. Còn con dâu và bà Lâm thì được thả ra ngoài. Bởi vì nhà họ Lâm còn mang tội tham ô, nên gia sản đều sung công. Vốn dĩ con dâu định về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà mẹ đẻ sợ cô ta liên lụy đến nhà mình, không cho cô ta vào cửa, cuối cùng cô ta đành phải đi theo bà Lâm, trở về quê quán.
Vân Chi
Từ đó, Dung Thành không còn nhà họ Lâm nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-259-ha-tuyet-phi.html.]
***
Thủ đô.
Lục Vũ tát một cái lên trên mặt Hà Tuyết Phỉ. Hà Tuyết Phỉ sững sờ, không dám tin tưởng: “Lục Vũ, anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Anh đánh tôi vì con tiện nhân Thẩm Hướng Dung kia?”
“Tôi đánh cô thì sao? Cô nhìn xem bản thân đã làm ra chuyện gì? Chuyện thuê người cưỡng h.i.ế.p mà cô cũng làm ra được, còn dùng danh nghĩa nhà họ Lục nữa! Nếu không phải do bên kia xảy ra chuyện, nhà họ Lâm muốn bảo vệ mình, dựa vào quan hệ nhắn tin tới đây xin giúp đỡ bị tôi phát hiện, có phải cô định giấu tôi cả đời không?”
“Hà Tuyết Phỉ, sao trước kia tôi không phát hiện ra lòng dạ cô lại độc ác như vậy nhỉ? Tôi đã từ hôn với Hướng Dung, cũng đã cưới cô rồi. Vì sao cô còn nhằm vào Hướng Dung không buông thế? Cô có biết, nếu như kế hoạch của cô thành công, Hướng Dung sẽ thế nào không? Cô muốn hủy hoại cả đời cô ấy à?”
Hà Tuyết Phỉ cười nhạo: “Hướng Dung, Hướng Dung! Gọi nhau thân mật quá nhỉ! Chính anh cũng biết anh đã từ hôn với Thẩm Hướng Dung rồi à? Chính anh cũng biết người anh cưới là tôi sao? Nếu anh thật sự thích cô ta như vậy, sao anh không cưới cô ta đi, cưới tôi làm gì? Trước đây chính nhà họ Lục anh chủ động từ hôn, rồi vội vàng cưới tôi đó!”
“Khi nhà họ Thẩm còn đứng trên đỉnh, nhà anh chỉ ước nhanh chóng kết hôn. Nhà họ Thẩm suy tàn, anh liền lùi bước, sợ cưới Thẩm Hướng Dung sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ tốt đẹp của bản thân, có phải không? Chính anh là người đưa ra lựa chọn, bây giờ còn đóng giả tình thánh trước mặt tôi làm gì? Tôi nói cho anh biết, Lục Vũ, anh đã cưới tôi, thì chính là người của tôi! Tôi sẽ không chịu đựng người đàn ông của tôi vẫn nhớ nhung người con gái khác!”
Lục Vũ bị cô ta mỉa mai lại mất hết thể diện, buồn bực xấu hổ đá đổ cái bàn uống nước: “Chuyện này tôi tạm thời đè xuống giúp cô. Nhưng tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò gì nữa! Nếu để tôi phát hiện còn có lần hai, tôi sẽ không để yên đâu!” Nói xong thì vung tay ra ngoài.
Hà Tuyết Phỉ tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu lên, đồ đạc trên bàn trang điểm bị cô ta gạt rơi hết xuống đất.
Cô ta hận không thể làm Thẩm Hướng Dung biến mất khỏi thế giới này. Nhưng nếu Thẩm Hướng Dung c.h.ế.t đi, đối phương sẽ vĩnh viễn trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong lòng Lục Vũ. Chỉ có hủy hoại Thẩm Hướng Dung, làm ô uế Thẩm Hướng Dung, mới có thể phá tan ấn tượng tốt về cô ta trong lòng Lục Vũ.
Đáng tiếc, lại thất bại!
“Một đám vô dụng, chút việc nhỏ này cũng làm không xong, vậy mà lại để Thẩm Hướng Dung trốn thoát, còn thiếu chút nữa liên lụy đến mình!” Hà Tuyết Phỉ cắn chặt răng, ánh mắt âm độc: “Thẩm Hướng Dung! Lục Vũ là của tao! Chỉ có thể là của tao!”