Công an đi khỏi, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Hướng Dương mới buông xuống. Cậu ta nhìn về phía Thẩm Húc: “Không phải Lưu Cường đã c.h.ế.t rồi à? Sao có thể xuất hiện ở nhà họ Lâm, còn bị người nhà họ Lâm g.i.ế.c chết? Người c.h.ế.t ở nhà họ Lâm thật sự là Lưu Cường ạ?”
Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên cũng đồng loạt nhìn qua, đây cũng là nghi vấn của bọn họ.
“Phải hay không phải, có quan trọng không? Chỉ cần công an cho rằng “Phải” là được rồi.”
Ba người hiểu ra, trong này có sử dụng thủ thuật che mắt, khiến công an phán đoán sai về thân phận của người chết.
“Vậy người c.h.ế.t kia…”
Cho dù không phải Lưu Cường, tóm lại vẫn có người chết, Thẩm Hướng Dương có chút lo lắng, không phải anh cả của cậu ta cũng g.i.ế.c người chứ?”
Thẩm Húc lắc đầu: “Nghĩ lung tung cái gì thế! Anh chỉ dùng t.h.i t.h.ể của một người đã c.h.ế.t mà thôi.”
Vân Chi
Nghe thấy thế ba người Thẩm Hướng Dương mới thở phào một hơi. Thẩm Húc khẽ cười, lời này của hắn không hề sai, đúng là hắn chỉ dùng t.h.i t.h.ể của Lưu Cường mà thôi.
“Đều nói như lời anh dặn dò chứ?”
Ba người gật đầu: “Đúng vậy, không nhắc tới nhà họ Lục.”
Thẩm Hướng Dương há miệng thở dốc, còn muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng.
Sau đó hai chị em Thẩm Hướng Dung cùng nhau ra về với Du Tiểu Miên, trên đường đi, Thẩm Hướng Dương đưa mắt ra hiệu với Thẩm Hướng Dung, bảo cô ấy lấy cớ, lôi kéo sự chú ý của Du Tiểu Miên, còn bản thân thì vòng quay lại nhà họ Thẩm.
“Anh Cả, chúng em nói như vậy, thật sự không vấn đề gì sao? Nếu bọn họ bắt tay vào điều tra thì thân phận của em và chị gái có thể sẽ bị phát hiện hay không?”
Thẩm Húc khẽ cười: “Anh nhớ rõ trước đây anh từng hỏi em, thân phận cậu Viên chuẩn bị cho hai đứa có kín đáo hay không, em đã nói, chỉ cần không điều tra sâu, sẽ không thành vấn đề. Anh tin chút năng lực này cậu Viên vẫn phải có.”
“Cậu nói thế này, trong tư liệu về thân phận của chúng em, ngoài tên cha mẹ gia thế ra, chuyện chúng em là người nơi nào, từng đi học ở đâu đều là thật. Cậu nói, ba phần giả bảy phần thật như vậy, thật thật giả giả trộn lẫn vào nhau, càng an toàn hơn. Nhưng nhà họ Lâm gây ra án mạng, chỉ sợ công an tỉnh Dung Thành sẽ điều tra sâu hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-257-thu-cua-lam-thanh-van.html.]
Thẩm Húc lắc đầu: “Sẽ không! Muốn điều tra về hai đứa, thì phải điều tra bên phía thủ đô. Em cảm thấy nhà họ Lục sẽ để lộ chuyện này ra ngoài ánh sáng, sẽ để nhà mình bị liên lụy vào sao?”
Thẩm Hướng Dương ngẩn người.
Thẩm Húc nói tiếp: “Nhà họ Lục sẽ không. Bởi vậy, chuyện này sẽ chỉ điều tra đến nhà họ Lâm là chấm hết, tuyệt đối sẽ không điều tra sâu thêm. Cho dù người điều tra là nghé con mới lớn không hiểu chuyện, cấp trên của anh ta cũng sẽ ép anh ta nhanh chóng kết án.”
Thẩm Hướng Dương kinh ngạc: “Cho nên anh mới bảo chúng em chỉ nói là do vợ của người thích chị gái em, không được nhắc tới nhà họ Lục nửa chữ?”
Thẩm Húc gật đầu: “Đúng!”
“Em hiểu rồi.”
Thẩm Húc vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Hai người công an từ Dung Thành tới sẽ không ở bên này quá lâu đâu, đừng lo lắng. Mấy ngày nữa, đội vận chuyển sẽ có đơn hàng chạy tới Dung Thành, anh sẽ đi chuyến nữa, cố gắng hỏi thăm rõ ràng để tính toán bước tiếp theo, tránh xuất hiện khe hở.”
Giống như dự liệu của Thẩm Húc, đúng là Tiểu Chương và Tiểu Lý không ở lại huyện Dương Sơn lâu.
Văn Mẫn đã bị đưa đi thi hành án, không ở bên này. Lâm Thanh Vân và Cao Tuấn đều đã tử hình, bởi vậy ngoài hồ sơ và mấy vị đương sự Thẩm Hướng Dung ra, đã không còn gì để tìm hiểu nữa rồi. Nhưng Tiểu Chương tương đối cẩn thận, còn gọi công an trước đó từng trông coi Cao Tuấn và Lâm Thanh Vân tới dò hỏi tình hình về bọn họ trong lúc bị giam giữ. Nhưng dù vậy, cũng không kéo dài quá lâu. Năm ngày sau, hai người cầm theo tập tài liệu và manh mối thu thập được quay về Dung Thành.
Cùng lúc đó, ở Dung Thành.
Bà Tôn mẹ đẻ của Lâm Thanh Vân đang đứng trước cửa nhà họ Lâm, nhìn căn nhà mà nhà họ Lâm chưa hưởng thụ bao lâu đã bị niêm phong, trong lòng chất chứa muôn vàn suy nghĩ. Bà ta vẫn nhớ như in tình cảnh ngày hôm đó khi bà ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm, bị ép phải làm thủ tục ly hôn với Lâm Quốc Đống.
Bà ta vẫn luôn cho rằng điều khiến Lâm Quốc Đống rung động là nhan sắc của mình, nên mới cưới bà ta về nhà. Sau này bà ta mới hiểu ra, Lâm Quốc Đống biết rõ chuyện chồng trước của bà ta, nghi ngờ chồng trước có để lại cho cô nhi quả phụ bọn họ một khoản tiền tài phong phú. Ông ta thèm thuồng khoản tiền tài ấy, thấy bà ta chủ động dâng tới cửa, liền thuận thế kết hôn với bà ta, cũng hào phóng để Thanh Vân sửa họ, rời hộ khẩu của anh ta qua bên này.
Hành động của ông ta, vừa có thể khiến mẹ góa con côi nhà bà ta cảm động, vừa có thể danh chính ngôn thuận lấy được khoản tiền kia. Nhưng bà ta làm gì có tiền tài? Nếu chồng trước thật sự để lại cho mẹ con bà ta một khoản lớn như vậy, bà ta và Thanh Vân cần gì phải sống khổ sống sở như thế? Ngày chồng trước bị bắt đi, đám Hồng vệ binh kia như châu chấu ùa tới, không buông tha cho một miếng đất nào trong nhà, thứ có thể dùng được đều bị lấy đi hết, căn bản không hề để lại cho mẹ con bọn họ một chút nào.
Lâm Quốc Đống hỏi chuyện tiền tài rất nhiều lần, ban đầu là nói bóng nói gió, sau đó là nói trắng ra, cuối cùng khi biết bản thân tính sai, không biết đã thất vọng đến mức nào. Cũng từ ngày đó, thái độ của ông ta đối với bà Tôn, đối với Lâm Thanh Vân đã dần dần thay đổi.
Bà Tôn thò tay vào trong n.g.ự.c nắm chặt một món đồ, đó là một lá thư, là thư Thanh Vân viết cho bà ta.