Thẩm Húc không ở lại Dung Thành quá lâu, làm xong chuyện này, người phụ trách mua hàng của Cung Tiêu Xã cũng đã xử lý xong việc. Cho nên, ngày hôm sau, hắn đã lên đường quay về huyện Dương Sơn.
Thứ nhất, chuyện nên làm ở Dung Thành này hắn đã làm xong rồi, bên chỗ công an không phải nơi hắn có thể với tay tới được, ở lại cũng vô nghĩa.
Thứ hai, nếu công an Dung Thành thật sự điều tra được tới huyện Dương Sơn, vậy thì hắn phải nhanh chóng quay về nói trước một tiếng với ba người Thẩm Hướng Dương.
Còn về tin tức bên phía Dung Thành, lần sau đội vận chuyển vẫn phải tới nơi này.
Bởi vậy, vừa về tới thôn Thượng Thủy, Thẩm Húc lập tức tới tìm Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương, bảo hai người gọi cả Du Tiểu Miên qua, dặn dò bọn họ một phen.
Vân Chi
Ba người kia nghe hắn nói xong, đều ngơ ngác nhìn nhau.
Nhà họ Lâm dính vào vụ án g.i.ế.c người? Khả năng công an Dung Thành sẽ tới huyện Dương Sơn điều tra chuyện trước đó? Có lẽ còn mời bọn họ tới lấy lại khẩu cung?
Sao lại thế này? Trong lòng ba người đều chứa đầy nghi vấn, nhưng dù vậy vẫn ghi nhớ từng lời Thẩm Húc vừa nhấn mạnh.
Điều khiến ba người không ngờ chính là: Ba ngày sau, quả nhiên công an Dung Thành tới thật.
Khi bị tách ra thẩm vấn, Thẩm Hướng Dương nghe được đồng chí công an Tiểu Chương kia nói về lý do, cậu ta kinh ngạc đến mức tròng mắt sắp rớt ra ngoài.
“Anh nói gì cơ? Lưu Cường đã chết? Chết ở nhà họ Lâm?”
OMG! Sao có thể? Thế giới này kỳ quái vậy sao? Thẩm Hướng Dương chấn động tới mức không giữ nổi biểu cảm trên mặt mình. Nhưng điều này cũng không khiến hai vị công an tới điều tra nghi ngờ, ngược lại còn cho rằng đây là biểu hiện bình thường.
“Nói một chút về chuyện giữa các cậu và Lưu Cường đi.”
Thẩm Hướng Dương không rụt dè chút nào, kể lại lần nữa chuyện trước đây từng nói với công an huyện Dương Sơn. Tiểu Chương và Tiểu Lý ghi chép lại vào hồ sơ, rồi hỏi thêm: “Còn gì nữa không?”
Thẩm Hướng Dương ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-256-toi-huyen-duong-son-dieu-tra.html.]
Vốn dĩ Tiểu Chương chỉ thuận miệng hỏi như vậy, anh ta đã xem qua hồ sơ bên chỗ công an huyện Dương Sơn, bởi vậy, những lời này của Thẩm Hướng Dương gần như anh ta đều biết rõ cả rồi, Anh ta không ngờ đối phương vẫn còn tin tức khác, nhưng thấy dáng vẻ này của Thẩm Hướng Dương, Tiểu Chương biết, trong đó còn có ẩn tình.
“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, vấn đề liên quan đến mạng người, hy vọng cậu đừng giấu giếm.”
“Nếu như tôi nói ra, nhà họ Lâm có trả thù không?”
Tiểu Chương sửng sốt, sau đó lập tức cười rộ lên: “Nhà họ Lâm đã bị bắt rồi, bản thân còn khó bảo toàn, sao có thể trả thù được cậu?”
“Cũng đúng.” Thẩm Hướng Dương nhẹ nhàng thở ra, rồi mới từ từ kể rõ: “Sau khi vụ án kết thúc, Cao Tuấn từng hẹn gặp riêng chúng tôi. Anh ta nói cho chúng tôi biết, tuy rằng anh ta nhận hết mọi tội lỗi về mình, nhưng việc này đều do người khác bảo anh ta làm. Người đó chính là Lâm Thanh Vân, mà Lâm Thanh Vân thì bị nhà họ Lâm sai khiến.”
Tiểu Chương liếc mắt nhìn Tiểu Lý: “Nếu đã như vậy, vì sao anh ta không nói rõ với công an?”
Hỏi xong, anh ta mới nghĩ đến câu vừa rồi Thẩm Hướng Dương nói: “Nói ra nhà họ Lâm có trả thù không?”, chỉ trong nháy mắt đã hiểu rõ.
Anh ta hỏi tiếp: “Các cậu với nhà họ Lâm có thù hằn gì với nhau?”
“Không có!” Thẩm Hướng Dương cười khổ: “Chúng tôi còn không quen biết nhà họ Lâm, thì lấy đâu ra thù hận? Sau khi chúng tôi nghe Cao Tuấn nói xong, đã từng tới chất vấn Lâm Thanh Vân. Lâm Thanh Vân nói là có người ở thủ đô muốn đối phó với chị gái tôi, còn cảnh cáo chúng tôi phải cẩn thận một chút, người đứng sau chuyện này không phải người chúng tôi có thể trêu chọc nổi, cho dù chúng tôi biết hết sự thật, cũng không thể làm gì được, chỉ có thể coi như không biết.”
“Thủ đô?” Tiểu Chương nghĩ tới tờ phiếu gửi tiền một vạn rưỡi từ thủ đô gửi tới cho nhà họ Lâm: “Ở thu đô các cậu có kẻ thù nào không?”
Vẻ mặt Thẩm Hướng Dương càng bất đắc dĩ hơn: “Chúng tôi đều là học sinh cấp ba bình thường, lấy đâu ra kẻ thù? Lâm Thanh Vân nói, có một vị thiếu gia ở thủ đô thích chị gái tôi, vợ anh ta không nuốt nổi cơn giận mới định ra tay đối phó với chị ấy.”
“Nhưng tôi với chị gái nghĩ nát cả óc cũng không thể nghĩ ra được vị thiếu gia đó là ai. Không phải tôi nói quá đâu, với diện mạo và khí chất của chị gái tôi, khi đi học, người thích chị ấy có thể xếp vài vòng quanh trường học đấy. Lâm Thanh Vân chỉ biết mỗi tin tức đó là vợ của người thích chị gái tôi, sao chúng tôi có thể đoán ra được? Có quỷ mới biết đối phương là ai!”
Thẩm Hướng Dương vô cùng ấm ức: “Chị gái tôi xinh đẹp thì làm sao? Chẳng lẽ cũng là cái tội à? Người thích chị ấy rất nhiều, nhưng từ trước đến nay chị ấy đều đối xử lạnh lùng xa cách với bọn họ. Vợ của vị thiếu gia kia cũng quá kỳ quái, biết chồng cô ta không thích cô ta, thích người khác, còn gả cho đối phương làm gì? Người khiến cô ta ấm ức là vị thiếu gia kia, đâu phải chị gái tôi, sao tự dưng lại có ý đồ xấu với chị ấy? Chị gái tôi đúng là oan muốn chết!”
Thẩm Hướng Dương liên tục lải nhải, oán giận không thôi.
Ban đầu Tiểu Chương còn cảm thấy cậu ta nói rất đúng, nhưng lâu dần lại phát hiện ra người này lải nhải quá nhiều, lỗ tai anh ta không chịu nổi, dứt khoát kêu dừng, bảo Thẩm Hướng Dương ra ngoài gọi Thẩm Hướng Dung vào, sau đó là Du Tiểu Miên.
Khẩu cung của ba người không khác nhau nhiều lắm, không có gì mâu thuẫn, Tiểu Chương và Tiểu Lý cũng chưa từng nghi ngờ điều gì.