Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 255: Điều tra án (3)

Cập nhật lúc: 2025-05-15 06:37:46
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cũng may, năng lực làm việc của công an tỉnh mạnh hơn năng lực của công an huyện Dương Sơn không ít. Ba tiếng sau, Tiểu Trần và Tiểu Chu phụ trách tới nhà họ Lâm lục soát chứng cứ đã quay về.

“Đội trưởng, có phát hiện mới!”

Đội trưởng đứng bật dậy: “Phát hiện manh mối gì?”

“Dưới sàn nhà ở gầm giường phòng Lâm Quốc Đống phát hiện ra một cái hộp đựng đầy tiền. Chúng tôi đã đếm thử, tổng cộng có hơn một vạn.”

Tiểu Vương vô cùng kinh ngạc: “Lâm Quốc Đống chỉ là phó trưởng phòng, tuy rằng ngày thường đơn vị sẽ phát tiền và vật tư phúc lợi, nhưng tiền lương cũng không cao lắm. Con trai ông ta thì mới đi làm chưa đến một năm, con dâu ông ta thì bốn tháng trước mới cưới về. Trước đây một mình ông ta đi làm nuôi dưỡng cả gia đình, sao có thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy? Đó là còn chưa nói đến, căn nhà ba tầng bọn họ đang ở là căn nhà mới đổi chưa lâu, khi đổi còn phải bù cho chủ cũ hơn ba nghìn tệ đó.”

Tiểu Lý nở nụ cười trào phúng: “Cho dù ông ta không phải nuôi sống cả gia đình, tiền lương nhận được không ăn không uống, hoàn toàn không chi tiêu gì, muốn tích cóp được hơn một vạn này, phải tích cóp bao lâu? Rõ ràng là số tiền này có lai lịch bất chính.”

Tiểu Trần vỗ tay: “Tiểu Lý nói đúng. Mọi người đoán xem chúng tôi còn phát hiện ra được thứ gì ở trong hộp đựng tiền? Là phiếu gửi tiền, từ thủ đô gửi tới đây, số tiền trên phiếu là một vạn rưỡi. Trong hộp chỉ còn hơn một vạn, nếu cộng với hơn ba nghìn tiền đổi nhà, thì gần như vừa khớp với số tiền trên phiếu.”

Manh mối này, khiến đội trưởng càng cảm thấy sự việc trở nên mơ hồ hơn, giống như bị che bởi một lớp sương mù dày đặc.

Ai ở thủ đô lại gửi cho nhà họ Lâm một vạn rưỡi? Số tiền này không phải số lượng nhỏ. Bọn họ đã điều tra về các mối quan hệ của nhà họ Lâm, nhà họ Lâm không có người thân ở thủ đô, cũng chưa từng nghe nói Lâm Quốc Đống có chỗ dựa ở bên đó. Nếu ông ta thật sự có chỗ dựa, thì cục trưởng sẽ không bảo mình xử lý theo quy định, nhanh chóng phá án, cho dân chúng câu trả lời, mà sẽ ám chỉ cho mình biết.

Huống chi, nếu thật sự có chỗ dựa, thì người tặng tiền phải là nhà họ Lâm mới đúng, nào có đạo lý chỗ dựa còn phải đưa tiền cho nhà họ Lâm?

Sau khi suy ngẫm một lát, đội trưởng hỏi: “Đồ đạc chúng ta lục soát được từ trên người t.h.i t.h.ể trước đó đâu rồi?”

“Ở chỗ này.”

Một tờ hóa đơn mua hàng, một lá thư. Hai thứ này được phát hiện ra từ trong túi áo của người chết. Hóa đơn mua hàng là do Cung Tiêu Xã ở huyện Dương sơn viết, trên đó đều là vật dụng hàng ngày, không có gì đặc biệt. Lá thư còn lại, từ nội dung có thể thấy là do nhà họ Lâm viết cho Lâm Thanh Vân con ghẻ của Lâm Quốc Đống, hỏi anh ta đã làm xong chuyện hay chưa? Đã xử lý Thẩm Hướng Dung chưa?

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-255-dieu-tra-an-3.html.]

Tiểu Vương: “Bà Lâm không biết chữ, chúng tôi tìm chữ viết của Lâm Quốc Đống và con trai con dâu ông ta tới so sánh đối chiếu, nét chữ đều không khớp với chữ viết trên lá thư này, Nhưng chữ viết trên lá thư này rất cẩu thả vặn vẹo, tôi đoán nếu không phải viết bằng tay trái, thì chính là cố ý viết như vậy. Cho dù là loại nào, đều chứng tỏ đối phương là người cẩn thận, không muốn dùng chữ viết của mình để không lưu lại sơ hở ở phương diện này. Cho nên, so sánh chữ viết gần như không hề có ý nghĩa gì, bởi vì cho dù không khớp, cũng không đại biểu không phải do người nhà họ Lâm viết.”

Đội trưởng gật đầu, ngón tay anh ta lướt qua ba chữ Thẩm Hướng Dung.

Thẩm Hướng Dung là ai? Chuyện bọn họ bảo Lâm Thanh Vân làm là chuyện gì?

“Tiểu Chương vẫn chưa về à?”

Vừa dứt lời, Tiểu Chương đã thở hồng hộc chạy vào.

“Đội trưởng, tôi đã gọi điện thoại qua liên lạc với công an huyện Dương Sơn. Tôi miêu tả diện mạo của người c.h.ế.t cho đối phương, đối phương nói qua miêu tả ấy, rất có khả năng người c.h.ế.t là Lưu Cường. Hiện tại Lưu Cường đang là tội phạm bị truy nã ở bên đó.”

Đội trưởng ngẩn người: “Tội phạm bị truy nã?”

“Đúng! Lưu Cường là tên du côn lưu manh ở địa phương, nhận tiền của người khác định cưỡng h.i.ế.p hai cô gái, kết quả bị người ta phát hiện ra, chưa hoàn thành đã chạy trốn. Công an phía bên kia vẫn chưa bắt được người. Cũng không biết, không có thư giới thiệu sao anh ta có thể chạy được tới Dung Thành. Đội trưởng, anh đoán xem, cô gái gã ta định cưỡng h.i.ế.p là ai? Một người trong đó tên là Thẩm Hướng Dung.”

Đội trưởng hít sâu một hơi, nhìn lá thư trong tay, manh mối này có thể lắp ghép vào chỗ trống còn lại rồi.

Anh ta hỏi tiếp: “Còn manh mối nào khác không?”

“Hết rồi! Trao đổi qua điện thoại không được rõ ràng lắm, nếu muốn biết thêm nhiều tin tức hơn, chúng ta phải tới huyện Dương Sơn một chuyến.”

“Được! Không thể chậm trễ việc này, phía bên này còn rất nhiều vấn đề phải điều tra, tôi không đi được. Thế này nhé, Tiểu Chương, Tiểu Lý, ngày mai hai người xuất phát tới huyện Dương Sơn, điều tra rõ ràng chuyện bên đó.”

“Vân! Đội trưởng!” Tiểu Chương Tiểu Lý đồng thanh đáp.

Loading...