Đồn Công An.
Bà Lâm đã ngây ngốc rất lâu rồi. Bà ta sợ tới mức cả người run rẩy, nửa ngày sau vẫn không phun ra được nửa chữ. Bởi vì bà ta đã lớn tuổi, mặc dù nhìn qua sức khỏe vẫn khá tốt, nhưng ai biết được bà ta có bệnh kín gì hay không? Công an cảm thấy sức lực của bà ta có hạn, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một người đàn ông trưởng thành gần như không thể nào. Bởi vậy, đối xử với bà ta coi như vẫn khách khí, thấy không hỏi ra được tin tức gì hữu dụng, cũng không làm khó đối phương, chỉ tạm thời giam giữ riêng, cung cấp nước và thức ăn, cho người theo dõi.
Con trai với con dâu nhà họ Lâm cũng vậy, hỏi câu nào cũng nói không biết.
Bên chỗ Lâm Quốc Đống càng khó giải quyết hơn.
“Nhất định là do kẻ tới tặng đồ kia.”
Lâm Quốc Đống đ.ấ.m mạnh một cái lên bàn thẩm vấn. Do ông ta quá chủ quan, khi vừa về nhà đã nghe mẹ mình nói có người tặng gạo với dầu cho ông ta. Lúc ấy ông ta còn cảm thấy kỳ lạ, không phải phúc lợi do đơn vị phát, lấy đâu ra gạo với dầu? Cho dù người khác tặng quà nhờ ông ta giúp đỡ, cũng không thể nào chưa nói với ông ta một tiếng đã tới nhà, sau đó không đưa ra yêu cầu đã đi mất.
Nhưng ông ta đã xem qua, gạo với dầu đều là thật, hơn nữa chất lượng còn vô cùng tốt. Ông ta nghĩ nếu đối phương có chuyện cần nhờ vả, chắc chắn sẽ đến lần nữa, nên không suy nghĩ quá nhiều. Ai ngờ ngay sau đó nhà ông ta đã xảy ra chuyện.
Trong phòng thẩm vấn, ông ta chải vuốt tất cả mọi chuyện từ đầu tới cuối trong đầu một lượt. Thi thể kia là chuyện thế nào? Từ đâu tới? Sao lại xuất hiện ở nhà họ Lâm? Tất cả đều rất khó giải thích. Ông ta không đoán ra được đối phương đã làm thế nào, Vấn đề khác thường duy nhất chính là người lạ mặt đột nhiên tới tặng gạo và dầu kia. Như vậy, xem ra chỉ có thể là đối phương.
“Đồng chí công an, các anh nhất định phải tìm ra người kia, chỉ cần tìm thấy anh ta, là có thể điều tra ra được chân tướng chuyện này. Các anh tin tôi đi, nhà chúng tôi không thể nào g.i.ế.c người. Đến cả người c.h.ế.t là ai chúng tôi cũng không quen biết, không oán không thù, g.i.ế.c người ta làm gì?”
……
Bởi vì tội g.i.ế.c người là tội lớn, người bị tình nghi còn là phó trưởng phòng trực thuộc tòa thị chính, tin tức truyền ra ngoài, gây ra ảnh hưởng vô cùng ác liệt đối với nhân viên nhà nước và chính phủ. Bởi vậy, sau khi công an tỉnh tiếp nhận vụ án, cục trưởng đã tự mình qua đây một chuyến, ra lệnh cho đội trưởng đội cảnh sát hình sự tâm phúc của mình toàn quyền phụ trách.
Ra khỏi phòng thẩm vấn, đội trưởng khẽ xoa thái dương. Đau đầu quá! Từ khi bị bắt, Lâm Quốc Đống khăng khăng nói là người tặng gạo dầu kia có vấn đề, những chuyện khác không chịu nói thêm nửa chữ, điều này mang đến khó khăn cực lớn cho công tác điều tra của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-253-dieu-tra-an-1.html.]
Anh ta triệu tập toàn bộ cấp dưới trong đồn công an tới mở họp.
“Tiểu Lương, đã tìm được người tặng gạo dầu cho nhà họ Lâm chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa! Đội trưởng, đối với lời khai của Lâm Quốc Đống, anh cảm thấy thế nào?”
Đội trưởng lắc đầu: “Tôi chỉ nhìn vào chứng cứ. Chưa tìm ra được người tặng gạo dầu thì tiếp tục tìm, không phải có vài người nó từng nhìn thấy anh ta sao? Bên chỗ bà Lâm, cảm xúc của bà ta không ổn định, không có cách nào thẩm vấn. Còn mấy người bạn đánh bài với bà ta thì sao?”
“Tiểu Vương Tiểu Lý, hai người đi mời bọn họ về đây hỗ trợ điều tra. Tiểu Trần Tiểu Chu, hai người phụ trách tới nhà họ Lâm tìm kiếm manh mối thêm lần nữa. Phải kiểm tra rõ ràng từng góc một, xem có để sót manh mối nào hay không. Tiểu Chương, cậu đi kiểm tra đối chiếu thân phận của người chết.”
Sau khi sắp xếp công việc xong, tất cả đều bắt tay vào hành động. Người đánh bài với bà Lâm đều là hàng xóm láng giềng, rất dễ tìm. Chưa bao lâu, toàn bộ đã bị mời tới đồn công an. Mấy bà lão đều có chút sợ hãi, may mà đội trưởng không phải người tự cao tự đại, thái độ hiền hòa, ăn nói nhẹ nhàng/
“Các bác yên tâm, chúng tôi biết việc này không liên quan gì tới các bác. Chúng tôi mời các bác qua đây chỉ vì muốn hỏi chút chuyện mà thôi. Các bác vất vả rồi, mời uống ly trà trước đã.”
Thấy thái độ của công an như vậy, ba bà lão mới thả lỏng một hơi.
Ba người bị tách ra thẩm vấn, đội trưởng phụ trách hỏi bà Ngô.
“Bác gái, hôm đó có phải có người đến tặng gạo với dầu cho nhà họ Lâm không?”
“Có! Chỗ gạo chỗ dầu đó đều là thứ tốt. Gạo ngon nhất ở trạm lương thực cũng không cách nào so được với gạo cậu ta tặng đâu!”
Vân Chi
“Người đó là ai? Ngoài gạo với dầu ra, còn mang theo thứ gì khác hay không?”
“Là một cậu trai trẻ tuổi cao lớn mập mạp, làn da hơi đen, trên mặt không ít tàn nhang. Còn việc có mang thứ gì khác hay không? Chắc là không. Cậu ta chỉ cầm theo một can dầu và một túi gạo. Nhưng mà nếu như cậu ta có giấu thứ gì trên người, hoặc là trong túi gạo kia, thì tôi không biết.”