Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 252: Nhà họ Lâm giết người

Cập nhật lúc: 2025-05-15 06:37:40
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chào bà! Cấp trên bảo cháu tới tặng đồ cho trưởng phòng Lâm.”

“Cái gì thế?”

“Là chút gạo với dầu ạ. Bà xem thử đi, đều ở đây cả. Số gạo với dầu này đều là hàng tốt.”

Dầu được đựng trong can bằng nhựa trong suốt, vừa liếc qua là có thể nhìn rõ. Thẩm Húc nhanh tay lại mở bao đựng gạo ra, để bà lão xem thử.

Mấy người bạn bài bạc trên bàn cũng nhìn rõ, người nào cũng cực kỳ hâm mộ.

“Con trai bà đang làm việc ở tòa thị chính nhỉ? Làm trưởng phòng có khác, dầu với gạo ngon như vậy, tôi còn chưa từng thấy bao giờ.”

Trong lòng bà Lâm rất thỏa mãn, ngoài miệng lại nói: “Trưởng phòng gì đâu, chỉ là phó thôi.”

“Phó cũng là lãnh đạo rồi. Thôi, bà đi tiếp đón cậu nhóc này trước đi, chúng tôi chờ bà một lát cũng được.”

Thấy bà Lâm luyến tiếc ván bài tốt trong tay, Thẩm Húc vội nói: “Không cần, không cần đâu! Bà cứ chơi tiếp đi, không cần tiếp đón cháu. Bà nói cho cháu để mấy thứ này ở chỗ nào là được. Để cháu xếp gọn giúp bà.”

Thấy hắn nói như vậy, nửa m.ô.n.g vừa nhấc lên khỏi ghế của bà Lâm lại ngồi xuống: “Vậy cũng được! Cậu cứ để trong phòng bếp đi, rẽ trái đi vào trong, là phòng cuối cùng đấy, cậu để đâu cũng được.”

‘A, vâng! Bà thắng thêm chút nữa nhé.”

“À phải rồi… Cháu…” Thẩm Húc giả bộ hàm hậu gãi đầu: “Cháu mót quá, có thể mượn phòng vệ sinh nhà bà giải quyết một chút không?”

“Đi đi! Ngay cạnh phòng bếp đấy!”

“Cảm ơn, cảm ơn bà!”

Thẩm Húc đưa gạo với dầu tới phòng bếp, nhưng không vào phòng vệ sinh. Hắn liếc mắt quan sát tình hình trong phòng khách một chút, phía bên này cách phòng khách một khúc ngoặt, bởi vậy tầm mắt của người trong phòng khách bị ngăn cách, không nhìn thấy được bên này.

Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa hai phòng bên cạnh ra, lần lượt là phòng bếp, phòng vệ sinh, rồi đến một gian phòng ngủ, và một gian phòng chứa đồ.

Ba phòng đầu thường xuyên có người ra ra vào vào, phòng bếp và phòng vệ sinh đều bố trí tương đối đơn giản, không thể giấu được món đồ lớn.

Thật ra trong phòng ngủ có tủ quần áo có thể giấu được đồ, tủ quần áo cũng không nhỏ, nhưng đợi đám người Lâm Quốc Đống đi làm về thay quần áo, vừa mở tủ sẽ phát hiện ra ngay. Không thích hợp.

Thẩm Húc gần như không do dự chút nào, trực tiếp lắc mình vào phòng chứa đồ, sau đó vứt t.h.i t.h.ể Lưu Cường trong không gian ra ngoài, giấu ở góc trong cùng của căn phòng. Phòng chứa đồ không lớn, chỉ cần vào sâu một chút là có thể phát hiện ra, nhưng nếu chỉ đứng ở ngoài cửa nhìn vào, có đồ đạc lung tung che giấu tầm mắt, sẽ không dễ dàng nhìn ra được.

Như vậy là đủ rồi!

Yêu cầu của hắn cũng chỉ là một chút thời gian.

Đóng cửa phòng chứa đồ lại, Thẩm Húc đi thẳng ra ngoài, chào bà Lâm một tiếng, sau đó rời khỏi nhà họ Lâm, nhưng hắn không đi xa, mà trốn ở khu vực gần đó nhìn lén.

Năm giờ năm mươi, hội bài bạc của bà Lâm tan cuộc.

Sáu giờ mười, Lâm Quốc Đống và con trai con dâu lần lượt về nhà.

Thẩm Húc cầm chiếc đồng hồ nhãn hiệu Hải Thị duy nhất còn sót lại trong không gian, yên tĩnh chờ đợi. Nhà họ Lâm không có cửa sau, chỉ có cửa trước. không ai ra ngoài, cũng không nghe thấy tiếng kêu sợ hãi hay tiếng rối loạn nào bên trong, tất cả đều như bình thường.

Bảy rưỡi.

Thẩm Húc nhấc đôi chân đã hơi tê dại, đi vòng qua một con phố, tìm được buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho đồn công an báo án. Sau đó lại đi bộ một vòng, rẽ vào một nhà vệ sinh công cộng, gỡ bỏ lớp ngụy trang trên người xuống, đổi sang bộ quần áo khác, dùng diện mạo của mình đi dạo, vui vẻ thoải mái đi tới gần khu nhà họ Lâm.

Vừa đến nơi hắn đã trông thấy một đám người đang kích động. Hắn tò mò kéo một bác gái gần đó hỏi: “Mọi người không ở nhà ăn cơm, lại ra đây làm gì thế?”

“Nhà tôi ăn xong từ lâu rồi. Cho dù chưa ăn, thì ăn lúc nào chẳng được. Nhà kia xảy ra chuyện lớn rồi, nghe nói có án mạng, có người c.h.ế.t trong nhà họ Lâm, Lâm Quốc Đống còn là phó trưởng phòng đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-252-nha-ho-lam-giet-nguoi.html.]

“Nhà…… Nhà trưởng phòng Lâm? Người chết? Chuyện này là thế nào? Hôm nay tôi còn đánh bài với bà Lâm ở đó.”

Thẩm Húc vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy bà Ngô, bạn bài bạc với bà Lâm.

“Nghe nói nhà họ Lâm g.i.ế.c người, tình hình cụ thể thế nào thì ai biết được! Đúng là biết người biết mặt không biết lòng. Ngày thường nhìn đám người nhà họ Lâm đều văn nhã lịch sự như vậy, ai ngờ cũng dám làm ra chuyện này.”

“Chính là tội g.i.ế.c người đó! Trời ạ! Sao bọn họ lại to gan như vậy!”

Bà Ngô sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Không… Không phải chứ? Chắc chắn là do nhà bọn họ g.i.ế.c à?”

“Chuyện đó phải hỏi công an, nhưng mà tôi nhìn thấy rõ, t.h.i t.h.ể được khênh ra từ nhà bọn họ. Máu chảy đầm đìa!”

Cả người bà Ngô run rẩy: “Má ơi! Ngày nào tôi cũng qua đó chơi bài với bà Lâm! Thế mà nhà bọn họ… nhà bọn họ…”

Bà ta nghĩ mà sợ, người nhà họ Lâm rốt cuộc là người thế nào? Vẫn may, may là mình chưa bị bọn họ giết.

Thẩm Húc chen trong đám người đang xem náo nhiệt, chờ đến lúc công an áp giải hết người nhà họ Lâm đi, mới ra về.

Không gian có hiệu quả giữ tươi. Nhìn qua t.h.i t.h.ể của Lưu Cường vẫn mang dáng vẻ như vừa mới chết. Nhưng hắn không thể báo án ngay khi Lâm Quốc Đống vừa về nhà, nếu vậy, đám người Lâm Quốc Đống sẽ không đủ thời gian gây án, có thể loại khỏi vòng tình nghi. Cho nên Thẩm Húc phải ở lại gần đó canh chừng, chờ tới bảy rưỡi.

Bảy rưỡi, đám người Lâm Quốc Đống về nhà đã hơn một tiếng đồng hồ, thời gian dài như vậy đã đủ để nhà họ Lâm g.i.ế.c người, khớp lời khai rồi.

Khi ấy hắn mới gọi điện thoại báo án.

Chuyện tiếp theo phải dựa vào công an.

Thật ra, trước đó khi Thẩm Húc thu t.h.i t.h.ể của Lưu Cường vào không gian, hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ dùng nó để đối phó với nhà họ Lâm. Nhưng mà không thể nào cứ vứt mãi ở không gian như vậy. Cho dù không bốc mùi cũng khiến người khác ghê tởm. Khi ấy hắn từng nghĩ, bản thân làm việc ở đội vận chuyển, đi lại nhiều nơi, lúc nào thuận tiện thì tìm vực sâu rừng thẳm nào đó vứt xuống, thần không biết quỷ không hay.

Nhưng sau này cẩn thận ngẫm lại, hắn nghĩ có lẽ t.h.i t.h.ể này vẫn còn tác dụng, nên mới không vội vàng xử lý. Cho đến khi nhà họ Lâm vội vàng đẩy Lâm Thanh Vân vào chỗ chết, cuối cùng Thẩm Húc mới quyết định đi một bước này.

Hắn hiểu rõ, bước cờ này không hề hoàn hảo, có rất nhiều lỗ hổng, công an có thể tìm ra được rất nhiều dấu vết không thích hợp. Nếu như ở đời sau, nhà họ Lâm dựa vào những điểm đáng ngờ ấy để kháng cáo, bọn họ sẽ không sao cả.

Nhưng mà hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, không ai đoán trước được.

Huống chi, Thẩm Húc còn để lại hậu chiêu. Nếu công an có thể lần theo manh mối tra được tới huyện Dương Sơn, như vậy thì có hy vọng tra ra được chuyện của Thẩm Hướng Dung. Đến lúc đó, mặc dù Lâm Thanh Vân đã chết, nhưng nhà họ Lâm cũng đừng mong có thể đứng ngoài cuộc.

Cho dù không thể chắc chắn trăm phần trăm sẽ trị được tội nhà họ Lâm, nhưng ít nhất sau sự cố lần này, chức vụ phó trưởng phòng của Lâm Quốc Đống và công việc của con trai con dâu ông ta sẽ không giữ nổi. Khi nhà họ Lâm đã suy tàn, chuyện bọn họ có thể làm được đều cực kỳ nhỏ bé, có lẽ Hà Tuyết Phỉ cũng sẽ không cần một quân cờ vô dụng như vậy.

Nhà họ Lâm không thể gây ra được sóng to gió lớn gì nữa, mới có thể đảm bảo an toàn cho Thẩm Hướng Dung.

Vân Chi

Tác giả muốn nhấn mạnh lại một chút:

Nam chủ trong tác phẩm này không phải hình tượng quang minh chính đại. Hắn có nguyên tắc, có điểm mấu chốt của mình. Nhưng cũng sẽ vì bảo vệ người nhà mình mà làm ra một số việc, ví dụ như xử lý t.h.i t.h.ể và đối phó với nhà họ Lâm.

Tuy rằng Thẩm Hướng Dương chỉ tự vệ, phản kích dẫn đến ngộ sát, nhưng nam chủ giấu t.h.i t.h.ể Lưu Cường đi, cũng có nghĩa là, hắn đã trở thành đồng lõa. Hơn nữa thứ để hắn giấu t.h.i t.h.ể không tồn tại trong cuộc sống thực, càng không thể làm được chuyện đưa t.h.i t.h.ể đến nhà họ Lâm để vu oan hãm hại.

Tất cả chỉ là do tác giả tưởng tượng ra, không phải hiện thực. Hiện thực không thể làm như vậy.

Cho nên nếu thật sự gặp phải trường hợp tự vệ dẫn đến ngộ sát, cho dù người c.h.ế.t có đáng giận như Lưu Cường, thậm chí còn ghê tởm hơn gã ta, cũng phải báo cảnh sát!

Báo cảnh sát là lựa chọn chính xác duy nhất!

Báo cảnh sát là lựa chọn chính xác duy nhất!

Báo cảnh sát là lựa chọn chính xác duy nhất!

Quan điểm của nhân vật trong truyện không đại biểu quan điểm của tác giả, hành vi của nhân vật không đại biểu hành vi của tác giả.

Loading...