Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 249: Tử hình

Cập nhật lúc: 2025-05-15 03:50:09
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Động tĩnh phía bên này đã nhanh chóng đưa tới một đống người. Có người đang xem náo nhiệt giật mình hiểu ra.

“Không phải Lâm Thanh Vân đồng thời có quan hệ mập mờ với vài người sao? Còn nhận không ít tiền và đồ đạc của bọn họ nữa. Cậu ta không có cha mẹ trợ cấp, lại có những người này trợ cấp, ra tay hào phóng cũng là chuyện dễ hiểu.”

Có người vỗ đùi: “Tôi thấy đúng là như vậy rồi! Có nhiều người đưa tiền tặng đồ cho cậu ta như vậy cơ mà, nếu là tôi, tôi cũng ra tay hào phóng được!”

Trần Lệ Quyên sửng sốt, lúc này mới ý thức được, hóa ra bản thân cũng là một trong số những người làm nên “Thành tựu” của Lâm Thanh Vân.

Càng nghĩ cô ta càng khóc ác hơn.

Vân Chi

Mới qua nửa ngày, tất cả mọi người đã biết chuyện xảy ra ở đầu thôn, ai nấy đều chấn kinh.

Thẩm Hướng Dương cũng trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

“Cho nên, Lâm Thanh Vân nói dối để lừa con gái trước, sau đó nhận đồ của những cô gái đó để tô vẽ thêm thể diện cho mình, tạo cho người ta ảo giác gia thế nhà anh ta rất tốt. Sau đó lại dùng lớp ngụy trang này đi lừa nhiều cô gái nữa, để duy trì hình tượng mà anh ta xây dựng nên? Cứ như vậy lừa được tất cả mọi người?”

Thẩm Hướng Dương cảm thấy tam quan của mình sắp nát rồi.

Trên đời hóa ra còn có loại người này!

Thẩm Húc từng trải hơn, không hề kinh ngạc. So về thủ đoạn đào mỏ thì đời sau còn cao thủ hơn nhiều.

Nhất thời, trong thôn có người khinh thường, có người cảm khái, có người tức giận, cũng có người nghĩ mà sợ. Ví dụ như thanh niên trí thức Tô và thanh niên trí thức Nghiêm. Lúc này, ngược lại bọn họ lại cảm thấy có chút may mắn vì Chu Ái Hồng đã làm lớn chuyện, khiến Lâm Thanh Vân bị bắt. Nếu không chỉ sợ bọn họ sẽ càng lún càng sâu.

Nhưng Chu Đình và Trần Lệ Quyên thì không được may mắn như vậy.

Sau ba ngày họp gia đình, hai nhà nhất trí quyết định, không thể giữ lại đứa bé, phải phá bỏ.

Bọn họ không đến bệnh viện, mà lén lút tìm thầy thuốc Lý trong thôn, bốc thuốc phá thai, nhẹ nhàng không tiếng động phá bỏ đứa bé.

Từ đó về sau Chu Đình và Trần Lệ Quyên đều không ra khỏi cửa nữa.

Đến cuối tháng tám, Lâm Thanh Vân bị phán quyết: Tử hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-249-tu-hinh.html.]

Khi Thẩm Hướng Dương nghe được tin tức thì có chút nghi hoặc.

“Sao lại tử hình nhỉ? Trước đây chúng ta từng tới đồn công an hỏi, không phải khi ấy bọn họ nói, nếu không có gì bất ngờ, chắc là tù trung thân sao? Bây giờ đột nhiên lại sửa thành tử hình, hơn nữa ngày mai đã bị đưa tới pháp trường xử b.ắ.n rồi, có phải quá nhanh hay không?”

“Em cũng nói là nếu không có gì bất ngờ, vậy nếu có gì bất ngờ thì sao?” Thẩm Húc mang vẻ mặt hiểu rõ.

Thẩm Hướng Dương hoảng hốt: “Bất ngờ?”

Đột nhiên cậu ta giật mình: “Anh Cả, ý của anh là… Nhà họ Lâm?”

Thẩm Húc gật đầu: “Chỉ có người c.h.ế.t mới có thể giữ bí mật vĩnh viễn. Tuy rằng Lâm Thanh Vân khai ra nhà họ Lâm, chẳng qua cũng chỉ thêm tội cho mình mà thôi, đối với anh ta mà nói, không hề có ích lợi gì. Nhưng một khi rơi vào tuyệt cảnh, dưới tình huống bị ép điên, chuyện hại người mà chẳng ích ta không phải anh ta không làm được.”

“Nhà họ Lâm không muốn mạo hiểm, nhúng tay vào cứu Lâm Thanh Vân, sẽ khiến nhà bọn họ bị liên lụy, bọn họ sẽ không làm như vậy. Nếu thế, thì chỉ còn một lựa chọn, chính là Lâm Thanh Vân phải chết. Tuy rằng tội của Lâm Thanh Vân bị phán tử hình có hơi nặng, nhưng cũng không quá gây chú ý. Nhà họ Lâm chỉ cần vận dụng chút quan hệ, muốn làm được việc này không hề khó, còn chuyện nhanh chóng hành hình có lẽ…”

Thẩm Húc cười nhạo một tiếng: “Kéo dài một ngày sẽ nguy hiểm thêm một ngày, không sợ đêm dài lắm mộng sao?”

Leng keng, leng keng…

Đúng lúc ấy, người phát thư đạp xe vào thôn: “Thẩm Hướng Dương, ai là Thẩm Hướng Dương, có thư này!”

“Là tôi, tôi ở đây!” Thẩm Hướng Dương vội vàng chạy ra ngoài nhận thư. Nhìn thấy thư là do cậu Viên gửi, cậu ta càng vui hơn.

Cậu ta vừa đi về vừa mở ra xem, lá thư không dài, đợi đến khi về tới nhà họ Thẩm đã đọc xong rồi.

Thấy sắc mặt cậu ta thay đổi, Thẩm Húc nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cậu với mợ ly hôn rồi!”

Thẩm Húc: “Hả?”

Thẩm Hướng Dương thở dài: “Cũng không biết Tâm Quân thế nào, con bé có đau lòng không?”

Thẩm Húc cảm thấy kỳ lạ: “Nhà cậu có hai đứa con gái, sao em chỉ nhắc tới Tâm Quân thế? Tâm Tuệ thì sao?”

Loading...