Nhà họ Viên.
Đỗ Tiểu Liên xách theo một rổ đồ ăn từ bên ngoài trở về, vừa mở cửa ra, suýt chút nữa đã hoảng sợ. Viên Chí Quốc đang ngồi giữa nhà chính, đối diện với cửa ra vào, khuôn mặt đen đến mức giống như có thể nhỏ ra mực.
Đỗ Tiểu Liên vỗ vỗ ngực, lấy lại tinh thần, trừng mắt với Viên Chí Quốc: “Bây giờ mới mấy giờ? Ông đã tan làm rồi à? Tự dưng ngồi lù lù giữa nhà làm gì! Dọa c.h.ế.t tôi rồi. Còn đen mặt cho ai xem thế?”
Ngoài miệng lải nhải, nhưng tay chân không hề dừng lại, đã thay giày xong chuẩn bị xách rổ đồ ăn vào phòng bếp.
“Đứng lại!”
Đỗ Tiểu Liên xoay người: “Sao thế? Viên Chí Quốc, ông lại nổi điên cái gì?”
Viên Chí Quốc vỗ mấy phong thư lên trên bàn: “Những thứ này bà đều xem rồi đúng không?”
Chính là số thư từ sau khi hai chị em Thẩm Hướng Dung tới thôn Thượng Thủy đã gửi về.
Sắc mặt Đỗ Tiểu Liên khẽ thay đổi: “Không phải ông vẫn luôn coi đồ đạc của hai chị em chúng nó như bảo bối cất trong phòng làm việc sao? Phòng tôi như phòng cướp, sao tôi có thể xem được?”
“Phải không?” Ánh mắt Viên Chí Quốc vô cùng lạnh lùng: “Nhưng thật sự đề phòng được sao?”
“Viên Chí Quốc, ông có ý gì hả?” Đỗ Tiểu Liên ném cái rổ trong tay xuống: “Ông nói rõ ràng cho tôi!”
Rầm! Lại hai lá thư nữa bị vỗ trên bàn.
Không phải thư của hai chị em Thẩm Hướng Dung, mà từ thủ đô gửi tới, người nhận thư cũng không phải Viên Chí Quốc, mà là Đỗ Tiểu Liên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-245-nha-ho-vien-1.html.]
Sắc mặt Đỗ Tiểu Liên trắng bệch, chạy tới cướp lấy lá thư: “Ông… Ông dám lén lút lục đồ của tôi!”
“Bà có thể xem trộm đồ của tôi, vì sao tôi không thể xem đồ của bà? Nếu không phải tôi cẩn thận tìm tòi, thì đúng là không biết bà có thể làm ra loại chuyện này đâu đấy? Đỗ Tiểu Liên, bà có đầu óc không thế? Bà có biết người viết thư cho bà là ai không mà bà dám nói tin tức về Hướng Dung và Hướng Dương cho đối phương?”
Thấy không thể phủ nhận được nữa, Đỗ Tiểu Liên dứt khoát đánh đòn phủ đầu.
“Viên Chí Quốc, trong lòng ông chỉ có cháu ngoại trai cháu ngoại gái của ông thôi à? Tôi là vợ ông, nhưng trong mắt ông sợ là còn không quan trọng bằng một sợi tóc của chúng nó! Chuyện gì ông cũng giấu tôi, chẳng qua chỉ là vài bức thư ông còn cẩn thận giấu trong kẽ tường, nếu không phải do tôi không cẩn thận làm đổ cái bàn, lộ ra ngăn kéo, sợ là không thể phát hiện ra được. Nơi này là nhà ông cũng chính là nhà tôi đấy, ông cho rằng mình đang làm gián điệp à? Ông đề phòng ai? Ông coi tôi là cái gì?”
Viên Chí Quốc nhíu mày: “Vì sao tôi phải đề phòng bà, giấu bà, chẳng lẽ trong lòng bà còn chưa rõ sao? Từ khi Hướng Dung Hướng Dương theo chúng ta qua bên này, bà đã làm ầm ĩ bao nhiêu trận? Tôi dám nói hết những chuyện này cho bà sao?”
Đỗ Tiểu Liên không phục: “Vì nhà họ Thẩm, chúng ta chỉ có thể ngốc tại nơi chim không thèm ỉa này, ông còn muốn nuôi Thẩm Hướng Dung Thẩm Hướng Dương? Người biết bọn họ là cháu ngoại trai cháu ngoại gái của ông còn tốt, người không biết sợ còn cho rằng bọn họ là con trai con gái ông đấy! Ông đối xử với Tâm Tuệ Tâm Quân cũng chưa để bụng như vậy!”
“Tôi để Tâm Tuệ Tâm Quân thiệt thòi chỗ nào?”
“Ông không bạc đãi? Không bạc đãi mà Thẩm Hướng Dung Thẩm Hướng Dương muốn gì ông cho cái đó, còn Tâm Tuệ, chẳng qua nó chỉ muốn một cây đàn dương cầm mà thôi, ông lại sống c.h.ế.t không đồng ý!”
Vân Chi
Viên Chí Quốc hít sâu một hơi: “Bà nói nhẹ nhàng quá nhỉ, một cây đàn dương cầm bao nhiêu tiền, bà biết không? Huống chi bây giờ muốn mua một cây đàn dương cầm không chỉ cần tiền, còn cần cả quan hệ. Tôi muốn thỏa mãn Tâm Tuệ cũng không có năng lực ấy! Bà luôn lôi Hướng Dung Hướng Dương ra so sánh, nhưng trong lòng bà rõ hơn ai hết, tiền Hướng Dung Hướng Dương tiêu không phải tiền của tôi, đó là tiền cha mẹ chúng nó để lại cho chúng nó.”
Nói tới đây, ánh mắt Viên Chí Quốc càng lạnh lùng hơn: “Bà đừng có ý đồ xấu với số tiền này. Không phải đồ của chúng ta, chúng ta không thể lấy!”
Đỗ Tiểu Liên tức giận đau cả gan, sao lại không phải tiền của bọn họ? Bọn họ bị nhà họ Thẩm liên lụy thảm như vậy, còn mạo hiểm nuôi dưỡng hai đứa con cho nhà họ Thẩm, lấy chút tiền bồi thường thì làm sao? Huống chi, tiền đã vào tay mình rồi, thì chính là của mình.
Có đôi khi Đỗ Tiểu Liên thật sự không biết đầu óc Viên Chí Quốc được cấu tạo thế nào, miếng thịt mỡ lớn như vậy treo trước miệng, thế mà vẫn nhịn được. Sao ông ấy không nghĩ, nếu vận dụng tốt số tiền này, cho dù bọn họ không thể quay về thủ đô, ít nhất cũng có thể được điều tới thành phố lớn như Hải Thị! Hơn nữa, có số tiền này rồi, Tâm Tuệ và Tâm Quân cũng có tiền đồ tốt hơn.
Cho dù ông ấy không suy xét cho bản thân, sao cũng không suy xét cho hai đứa nhỏ chút nào thế?
…