Trong phòng khách.
Thẩm Húc rót cho bà Trần một chén nước: “Thím, không phải cháu không muốn giúp, mà cháu thật sự không có bản lĩnh ấy. Cháu chỉ là công nhân nho nhỏ trong đội vận chuyển, còn có thể sai khiến được công an sao? Thím đừng sốt ruột, thật ra cháu có ý kiến thế này.”
Thấy còn có đường ra, bà Trần vội hỏi: “Cháu nói đi, cháu có ý kiến gì?”
“Chúng ta đều là nông dân chân đất không quyền không thế, nhưng nhà họ Lâm thì không. Hai người ở chỗ này sốt ruột, cầu người nọ van người kia, sao không nghĩ tới chuyện đi tìm nhà họ Lâm?”
Nghe hết câu, bà Trần lập tức đứng bật dậy.
Sau bà ta lại quên được nhỉ, đúng rồi, còn nhà họ Lâm!
Thẩm Húc liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Chứng cứ phạm tội của Lâm Thanh Vân vô cùng rõ ràng, không biết nhà họ Lâm có đủ bản lĩnh để dẹp yên chuyện này không. Nhưng mà cho dù không dẹp yên được, tốt xấu gì cũng phải dẫn em họ Đình Đình tới nhà họ Lâm một chuyến, trong bụng em ấy chính là con của Lâm Thanh Vân, là cháu của nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm không thể mặc kệ được!”
Hai mắt bà Trần sáng ngời, giống như được xua tan mây mù: “Cháu nói đúng! Trong bụng Đình Đình là con cháu nhà họ Lâm, nhà họ Lâm phải chịu trách nhiệm!”
Không có Lâm Thanh Vân, đứa nhỏ này chính là sợi dây ràng buộc giữa bọn họ và nhà họ Lâm. Nếu dùng tốt, dựa vào đứa nhỏ này, bọn họ vẫn có thể vớt được lợi ích.
Nghĩ đến đây, bà Trần chuyển buồn thành vui, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa nói, hưng phấn ra về.
Vân Chi
Bà ta vừa đi khỏi, Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung lập tức đi từ buồng trong ra ngoài.
Thẩm Hướng Dương có chút nghi hoặc: “Anh Cả, anh cố ý bảo bọn họ tới nhà họ Lâm à? Thái độ của nhà họ Lâm bên kia thế nào, thật ra chúng ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, bọn họ không coi trọng Lâm Thanh Vân cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta. Lỡ như bọn họ…”
“Chính vì chưa hiểu rõ lắm, nên mới cần người đi trước dò đường. Hành động và thái độ của nhà họ Lâm trong chuyện này, quyết định bước tiếp theo chúng ta nên hành động thế nào.”
Ngẫm lại, làm vậy cũng có lý. Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương nhất trí nói: “Đều nghe anh Cả.”
Thẩm Húc quay đầu lại hỏi: “Bao lâu thì hai đứa viết thư cho cậu một lần?”
“Không cố định, bình thường mỗi tháng sẽ viết một bức, hai ngày trước vừa mới viết xong.”
“Có viết hết chuyện xảy ra bên này vào không?”
Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung đều sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-243-viet-thu-bao-cho-cau.html.]
Thẩm Húc biết ngay, chắc chắn là không viết.
“Viết thêm một lá nữa đi!”
Thẩm Hướng Dương có chút do dự: “Cậu sẽ lo lắng.”
“Dù vậy vẫn phải viết, còn phải viết kỹ càng tỉ mỉ một chút. Phải nói hết chuyện bên này cho ông ấy biết.” Thái độ của Thẩm Húc rất kiên định: “Anh hỏi hai đứa, sau khi hai đứa rời khỏi thủ đô, còn có ai lúc nào cũng chú ý tới hai đứa không?”
“Chắc là không. Chúng em ở Hải Thị với cậu lâu như vậy, không hề phát hiện ra có ai theo dõi. Chủ yếu là vì nhà họ Thẩm đã sụp đổ, bây giờ cậu cũng chỉ giữ chức vụ nhàn tản, từ trước đến nay em với chị gái lại chưa từng động chạm vào chuyện chính trị. Nếu bọn họ thật sự kiêng kỵ chúng em như vậy, chỉ sợ chúng em sẽ không ra được khỏi thủ đô dễ dàng như vậy.”
Nói tới đây, Thẩm Hướng Dương sững sờ, bừng tỉnh phát hiện ra, trước đây cậu ta cho rằng chuyện chị gái gặp phải là do kẻ địch của nhà họ Thẩm gây ra, đúng là có chút ngu ngốc.
Thẩm Húc nhíu mày: “Từ khi nhà họ Thẩm xảy ra chuyện đến nay đã một năm rưỡi rồi, hai đứa cũng đã biến mất khỏi tầm mắt của người ở thủ đô thời gian dài như vậy, con người đều dễ quên. Chỉ sợ kẻ địch đã quên sự tồn tại của hai đứa từ lâu rồi, cho dù nghĩ đến, muốn tìm ra nơi ở hiện tại của hai đứa cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Có lẽ bọn họ sẽ dễ dàng tìm được tới chỗ nhà họ Viên, nhwgn không phải hai đứa không còn ở lại nhà họ Viên nữa sao?”
“Anh lại hỏi hai đứa nhé, chuyện hai đứa dùng thân phận giả tới thôn Thượng Thủy, có những ai biết?”
Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đều giật mình.
“Chỉ… Chỉ có cậu! Ngay cả mợ cũng không biết. Bà ta chỉ cho rằng chúng em đã xuống nông thôn, nhưng không biết chúng em dùng thân phận gì, xuống nơi nào. Cậu… Không thể nào là cậu được!”
Thẩm Húc cũng không trực tiếp nghi ngờ cậu Viên.
“Anh chưa nói là cậu làm.”
Thẩm Hướng Dương lập tức hiểu được ý tứ của hắn: “Anh nghi ngờ mợ?”
“Dù sao cậu với mợ cũng là vợ chồng, nhà lại chỉ lớn như vậy. Ngày thường sau khi cậu ra ngoài làm việc, bà ấy thường ở nhà làm gì? Lúc quét tương nhà cửa có vô tình phát hiện ra điều gì không? Mặc dù trước đó đúng là bà ta không biết, nhưng mà bây giờ thì chưa chắc!”
Thẩm Hướng Dương nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm: “Em lập tức đi viết thư cho cậu!”
“Chỉ nói tới chuyện xảy ra ở bên này là được, đừng viết suy đoán của chúng ta, càng không cần nhắc đến chuyện chúng ta nghi ngờ mợ.”
Đối với cậu Viên mà nói, vợ và cháu ngoại trai cháu ngoại gái, bên nào quan trọng hơn, Thẩm Húc không chắc chắn.
Cậu Viên không phải kẻ ngu dốt, Thẩm Húc có thể nghĩ ra, chắc chắn cậu Viên cũng có thể nghĩ ra. Đến lúc đó, quyết định thế nào, thì phải xem bản thân cậu Viên.