Mắt Chu Đình lộ ra vẻ hung ác: “Hai vị thanh niên trí thức ấy đều đang có mặt ở đây, thế mà cô còn dám nói dối. Muốn nói cũng phải xem hai vị thanh niên trí thức ấy có đồng ý hay không chứ?”
Chu Ái Hồng không sợ chút nào: “Có phải nói dối hay không, hai đồng chí công an cứ điều tra một chút là biết thôi. Đồ mua từ Cung Tiêu Xã, giá trị từ năm đồng trở lên, đều viết hóa đơn. Hóa đơn mua bút máy Anh Hùng tôi vẫn còn giữ đây!”
Ban đầu Chu Ái Hồng giữ lại hóa đơn, vì cảm thấy đây là món đồ quý giá đầu tiên mà mình tặng cho Lâm Thanh Vân, là trói buộc ngọt ngào giữa cô ta và Lâm Thanh Vân, cô ta muốn giữ lại làm kỷ niệm. Sau này khi biết Lâm Thanh Vân chưa bao giờ thích mình, chẳng qua chỉ lợi dụng cô ta, tất nhiên giữ làm kỷ niệm là chuyện không thể nào, nhưng cô ta vẫn giữ lại, giữ lại để nhắc nhở bản thân, tất cả những gì cô ta phải chịu bây giờ đều do anh ta ban tặng.
“Thắt lưng và giày da của hai vị thanh niên trí thức đây đều trên năm đồng, đều có hóa đơn. Đương nhiên nếu hai vị cương quyết nói mình không mua, không lấy hóa đơn ra, thì tôi cũng không có cách nào. Nhưng mà hai thứ này, các cô ấy đều mua loại bán đắt nhất ở Cung Tiêu Xã. Đồng chí công an có thể đến quầy bán hàng ở Cung Tiểu Xã hỏi người bán hàng xem bọn họ còn ấn tượng hay không.”
Thời gian không xa, hai thứ này đều là thứ không rẻ, bình thường không mấy ai mua, đúng là có khả năng người bán hàng sẽ nhớ rõ.
Thân mình hai vị thanh niên trí thức đều lung lay.
Trước đây khả năng Chu Ái Hồng ngu ngốc sẽ không biết quan sát sắc mặt người khác, nhưng bây giờ cô ta biết rồi.
Đặc biệt là nhìn sắc mặt của hai vị thanh niên trí thức kia, mặc dù bọn họ đều biết sau khi Lâm Thanh Vân bị bắt, cho dù trước đây bọn họ có quan hệ thế nào với Lâm Thanh Vân, từng có tình cảm thế nào với anh ta, tất cả đều đã tan thành bọt nước. Thậm chí khi Chu Ái Hồng vạch trần tất cả, bọn họ biết hóa ra Lâm Thanh Vân vừa nhận quà của mình đồng thời còn nhận quà của các cô gái khác, khả năng đều đã tỉnh ngộ biết bản thân bị lợi dụng, nhưng bọn họ sẽ không đứng ra, chỉ cam chịu.
Không phải Chu Ái Hồng không hiểu, nếu nói ra chuyện này sẽ đắc tội với người khác, nhưng cô ta vẫn muốn nói ra.
Hai đồng chí công an nhìn nhau: “Những lời cô vừa nói, nếu nữ đồng chí cam tâm tình nguyện thì chỉ có thể tính là tặng, không tính là chơi lưu manh.”
“Tôi biết, tôi còn chưa nói hết đâu!” Chu Ái Hồng duỗi tay chỉ về phía Trần Lệ Quyên đang đứng trong đám người, sắc mặt trắng như tờ giấy: “Còn cô ấy nữa, mấy tháng qua, tháng nào cô ấy cũng đưa tiền cho Lâm Thanh Vân. Còn Lâm Thanh Vân, để trấn an cô ấy, cũng vì muốn không ngừng nhận được tiền từ chỗ đối phương, nên đã cặp với nhau!”
Cặp với nhau? Cặp với nhau!
Là ý kia sao?
Mọi người đều khiếp sợ!
Trần Lệ Quyên khác với hai vị thanh niên trí thức trước đó, cô ta là người si tình, đã trực tiếp lao tới nắm lấy cổ áo Chu Ái Hồng: “Cô nói dối, cô nói dối có đùng không? Thanh Vân nói, anh ấy chỉ thích tôi. Thắt lưng, giày, bút máy… Những thứ đó đều do anh ấy tự mua. Điều kiện gia đình anh ấy rất tốt, tháng nào anh ấy cũng được người nhà trợ cấp, tất cả đều do anh ấy mua, là tự anh ấy mua!”
Lời này không khác gì thừa nhận bản thân có quan hệ với Lâm Thanh Vân.
Đầu óc Chu Đình choáng váng, giống như có sợi dây nào đó đột nhiên đứt phựt một cái.
“Chị họ! Chị… Chị dám quyến rũ Thanh Vân! Em đối xử với chị có điểm nào không tốt, sao chị lại nỡ làm như vậy với em?”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-239-giai-moi-han-trong-long.html.]
Trần Lệ Quyên là người nhà họ Trần, bà Trần cũng là người nhà họ Trần, hai người còn là cô cháu.
Nếu là sự thật thì thú vị rồi đây!
Chu Đình xông tới đấu võ, Trần Lệ Quyên cũng không phải người hiền lành mặc cho người khác đánh chửi, trực tiếp đánh lại.
“Nếu không phải do nhà mày dùng tiền ép buộc, mày cho rằng Lâm Thanh Vân sẽ cưới mày sao? Anh ấy nói, chỉ cần có đủ tiền, đợi anh ấy tìm được công việc trong thành phố, anh ấy sẽ ly hôn với mày ngay. Người anh ấy muốn cưới là tao!”
Nghe thấy thế, cha mẹ Trần vội vàng chạy tới, tát cho cô ta một cái: “Đồ không biết liêm sỉ! Vậy mà dám dùng tiền trong nhà đi nuôi trai! Bảo sao, mấy tháng nay trong nhà luôn mất tiền, hóa ra là do mày ăn trộm!”
Trần Lệ Quyên bị xô đẩy ngã ra đất, bị đánh mặt mũi bầm dập, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Không đâu. Thanh Vân sẽ không mập mờ với người khác. Những thứ kia là do anh ấy tự mua. Anh ấy chỉ thích tôi.”
“A! A! Bụng tôi……”
Cha mẹ Trần tay đ.ấ.m chân đá, không nén nổi cơn giận, khi lấy lại tinh thần mới phát hiện ra, dưới người Trần Lệ Quyên đã đổ máu.
Cô ta… Cô ta mang thai?
Thế mà cô ta còn mang thai?
Chuyện này lập tức khiến nhà họ Chu và nhà họ Trần đều rối loạn.
Phía bên kia, sắc mặt Chu Ái Hồng vẫn bình tĩnh như cũ: “Đồng chí công an, bây giờ đã có thể chứng minh Lâm Thanh Vân chơi lưu manh chưa?”
Công an: “??? A, có thể, có thể rồi!”
Cô gái này có phải quá dũng mãnh rồi không?
Chu Ái Hồng nhẹ nhàng thở ra, chơi lưu manh, cho dù không bị b.ắ.n chết, cũng bị kéo đi dạo phố, phải ngốc trong tù cả đời.
Bao lâu rồi nhỉ? Bảy tháng, tám tháng, hay là chín tháng? Cô ta đã dùng tất cả thời gian có thể lấy ra được để theo dõi Lâm Thanh Vân, chú ý tới anh ta, điều tra về anh ta.
Hiện giờ cuối cùng đã năm giữ đủ nhiều nhược điểm, cũng đủ quan trọng rồi. Vốn dĩ nếu Lâm Thanh Vân bị bắt lần này có thể bị phán nặng, cô ta dự định sẽ không nói ra. Nhưng vậy mà Lâm Thanh Vân lại chỉ bị phán một hai năm mà thôi.
Một hai năm, sao có thể hóa giải mối hận trong lòng cô ta?
Đó không phải thứ cô ta muốn, cô ta muốn Lâm Thanh Vân vạn kiếp bất phục!