Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 238: Cầu tình hay uy hiếp

Cập nhật lúc: 2025-05-13 09:29:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai mắt Chu Đình đỏ bừng lên: “Nói tới nói lui, vẫn là cô không muốn giúp tôi có phải không? Cô nói Lâm Thanh Vân hại cô, không phải bây giờ cô vẫn còn êm đẹp đứng ở chỗ này sao? Còn Lâm Thanh Vân thì thế nào? Anh ấy lại bị bắt, anh ấy hại cô mà thế sao? Nếu thật sự hãm hại cô, sao quyển sách trước kia vốn dĩ đã bỏ vào trong ngăn tủ của cô, lại chạy tới ngăn tủ của anh ấy? Cô nói đi, có phải do cô bỏ vào hay không?”

Nói xong, cô ta kéo công an tới: “Đồng chí công an, việc này các anh cũng phải điều tra rõ ràng.”

Du Tiểu Miên không hề chột dạ chút nào: “Cô đừng như vậy, những chuyện này đều do công an phụ trách, sẽ không oan uổng người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ người xấu nào. Vì sao cuối cùng quyển sách kia lại nằm trong ngăn tủ của Lâm Thanh Vân, cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Nói không chừng là do anh ta làm chuyện trái với lương tâm, nửa đêm lương tâm trỗi dậy mộng du đi lấy về thì sao? Hoặc là ông trời không muốn để kẻ ác như anh ta thực hiện được kế hoạch.”

Thấy Chu Đình còn định há mồm biện giải, Du Tiểu Miên lập tức cướp lời: “Tôi biết cô định nói gì, đơn giản là muốn nói, sách cấm là do tôi bỏ vào, có đúng không? Tôi khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kỹ trước khi nói. Trước đây khi Hồng vệ binh ở chỗ này, tôi đã từng nói. Ngăn tủ của Lâm Thanh Vân luôn khóa kín, chìa khóa nằm trong tay anh ta, không có dấu vết bị cạy mở nào. Tôi là thần tiên đại la sao? Tôi có năng lực như vậy sao? Nếu tôi thật sự có bản lĩnh thông thiên như vậy, quyển sách ấy là của Lâm Thanh Vân, tôi bỏ lại, chẳng qua cũng chỉ là trả nó về cho chính chủ mà thôi!”

Trước đó, đối với hành vi cản trở bọn họ phá án của Chu Đình, bọn họ đã rất không vui, bây giờ thấy cô ta còn hung hăng như vậy, làm chậm trễ thời gian của bọn họ, hai người lại càng phiền lòng hơn, một người nói: “Lời này không sai, cùng lắm cũng chỉ là trả lại đồ cho chính chủ mà thôi.”

Chu Đình nhìn Du Tiểu Miên, nếu như ánh mắt có thể g.i.ế.c người, lúc này chỉ sợ Du Tiểu Miên đã bị cô ta g.i.ế.c c.h.ế.t vô số lần rồi.

Bà Trần thấy Chu Đình nói mãi cũng không nói đến điểm mấu chốt, thì sốt ruột không chịu nổi. Bà ta trực tiếp kéo Chu Đình tới trước mặt Du Tiểu Miên: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, bây giờ con nói những lời đó có tác dụng cái rắm ấy! Con mau quỳ xuống cầu xin thanh niên trí thức Du đi, nói nếu thanh niên trí thức Du không đồng ý, con sẽ không đứng dậy.”

“Thanh niên trí thức Du, mọi người đều biết cháu tốt tính, bản chất lương thiện, thôi cháu giơ cao đánh khẽ, buông tha cho hai mẹ con bọn họ đi!”

Du Tiểu Miên tức giận đến mức cả người run rẩy. Đây đâu phải là cầu tình, rõ ràng là đang uy h.i.ế.p mà!

Vân Chi

Nơi này là thôn Thượng Thủy, nhà họ Chu là người địa phương, còn là dòng họ lớn ở bản địa, có vô số đồng tông đồng tộc, cô chỉ là thanh niên trí thức từ bên ngoài đến, sao có thể đối nghịch được với bọn họ? Nếu để bọn họ quỳ xuống không đứng lên, cô vẫn kiên quyết không chịu buông tha, cả thôn sẽ nhìn cô thế nào? Cô còn có thể tiếp tục ở lại trong thôn được sao?

Nhưng cô không muốn đồng ý, dựa vào đâu bắt cô phải đồng ý? Chỉ riêng chuyện Lâm Thanh Vân hãm hại cô thôi, cô đã không muốn nhẹ nhàng buông tha cho anh ta rồi, càng khỏi phải nói đến Lâm Thanh Vân là kẻ đầu sỏ gây tội, suýt chút nữa đã khiến cô bị người ta làm nhục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-238-cau-tinh-hay-uy-hiep.html.]

Du Tiểu Miên hít sâu một hơi: “Tôi…”

Du Tiểu Miên vừa mói nói một chữ, những lời từ chối phía sau còn chưa ra khỏi miệng, Chu Ái Hồng đã bước đến: “Chu Đình! Cô có cầu xin thanh niên trí thức Du cũng vô dụng thôi. Cho dù thanh niên trí thức Du không so đo, Lâm Thanh Vân cũng sẽ không được yên đâu!”

Nói xong Chu Ái Hồng đi tới trước mặt công an: “Đồng chí công an, tôi muốn báo án, muốn tố cáo Lâm Thanh Vân tội chơi lưu manh.”

Ầm!!!

Sấm giữa trời quang!

Tội chơi lưu manh?

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị chấn kinh, chơi… Chơi lưu manh?

Công an nhíu mày: “Nữ đồng chí này, chơi lưu manh không phải trò đùa, cô nói chuyện phải có chứng cứ!”

Chu Đình lập tức đứng phắt dậy, đẩy Chu Ái Hồng một cái: “Chu Ái Hồng, cô phát điên gì thế? Đồng chí công an, hai người đừng nghe cô ta nói lung tung. Do cô ta thích Lâm Thanh Vân lại không chiếm được anh ấy, nên mới ghen ghét như vậy!”

Chu Ái Hồng không để ý tới Chu Đình đang nổi giận, lại nói tiếp: “Trước khi kết hôn, Lâm Thanh Vân từng có quan hệ mập mờ với tôi, rất nhiều lần tỏ ra cũng có tình cảm với tôi. Hơn nữa, ngoài tôi ra, còn đồng thời giữ mối quan hệ như vậy với vài người khác. Sau khi kết hôn, vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt.”

“Tôi có chứng cứ, hai người cứ lục soát đồ đạc cá nhân của Lâm Thanh Vân một lượt, sẽ phát hiện ra trong đó có rất nhiều món đồ, đều do người khác tặng cho anh ta. Chiếc bút máy nhãn hiệu Anh Hùng anh ta vẫn luôn dùng là năm ngoái tôi tặng, Thắt lưng của anh ta là do thanh niên trí thức Tô tặng. Đôi giày mới trên chân anh ta đang đeo là do thanh niên trí thức Nghiêm mua.”

Sắc mặt thanh niên trí thức Tô và thanh niên trí thức Nghiêm thay đổi đồng loạt: “Cô đừng nói hươu nói vượn!”

Loading...