Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 236: Lâm Thanh Vân bị bắt
Cập nhật lúc: 2025-05-13 09:29:32
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đầu tiên là Văn Mẫn, sau đó tới Cao Tuấn. Hai người liên tiếp bị công an bắt khiến thôn Thượng Thủy lần thứ hai trở thành đề tài câu chuyện khi rảnh rỗi của dân chúng huyện Dương Sơn. Bọn họ còn chưa kịp nói chán về đề tài này, công an đã tới thêm lần nữa.
Khi Lâm Thanh Vân bị bắt mang đi, mọi người mới giật mình hiểu ra, vì sao rõ ràng sách cấm là của Lâm Thanh Vân, mà ngày đó người bị cử báo lại là Du Tiểu Miên. Hóa ra, tất cả đều là do Lâm Thanh Vân tự biên tự diễn. Anh ta mua sách từ tay Lưu Cường, mượn tay Văn Mẫn giá họa cho Du Tiểu Miên, thư cử báo là do chính anh ta viết.
Cũng may ông trời có mắt, cuối cùng quyển sách kia được tìm thấy từ trong ngăn tủ của anh ta. Dù vậy, anh ta vẫn khăng khăng nói là do Du Tiểu Miên hãm hại. Làm chuyện xấu không thành, còn đổi trắng thay đen. Đúng là không ngờ, người ngày thường lịch sự văn nhã, lại ác độc như vậy.
Chu Đình khóc lóc thảm thiết giống như phát điên, lôi kéo công an, không cho bắt người.
“Nhất định là các anh nghĩ lầm rồi! Thanh Vân sẽ không làm ra chuyện kiểu này. Nhất định là vì có người ghen ghét anh ấy, vu hãm anh ấy! Đồng chí công an, các anh không thể bắt anh ấy!”
Ban đầu, công an còn tốt bụng giải thích, nới việc này là do hai người Văn Mẫn và Cao Tuấn khai ra. Hơn nữa hai người vẫn luôn bị tách ra thẩm vấn, không tồn tại khả năng thông cung. Thậm chí Cao Tuấn có thể biết được việc này, là do chính miệng Lâm Thanh Vân nói với anh ta.
Còn một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất. Khi bọn họ điều tra về Lưu Cường, đã nghe được từ miệng đám bạn du côn lưu manh của gã ta, trước đây gã ta từng kiếm một quyển sách cấm, bán cho thanh niên trí thức Lâm ở thôn Thượng Thủy được năm đồng tiền! Vì việc này, Lưu Cường còn c.h.é.m gió với bọn họ mấy ngày.
Sắc mặt Chu Đình xám trắng, nhưng vẫn lắc đầu không chịu tin tưởng, túm chặt công an không buông tay.
Công an thấy cô ta khăng khăng không chịu buông tay, cũng nói hết lời hay rồi mà cô ta vẫn không chịu nghe câu nào, lập tức bực mình.
Đội trưởng béo trực tiếp lôi còng tay ra: “Được! Nếu cô không muốn buông tay, vậy thì đi luôn với chúng tôi!”
Bà Trần hoảng sợ: “Đồng chí công an, Đình Đình nhà chúng tôi không phạm tội gì, các anh không thể làm như vậy!”
“Không phạm tội? Không phạm tội, bây giờ cô ta đang làm cái gì? Cô ta đang cản trở người thi hành công vụ, ngăn cản chúng tôi phá án, chính là phạm tội rồi. Người đâu, đưa cả cô ta và Lâm Thanh Vân về đồn cho tôi.”
Trong khoảnh khắc khi còng tay lạnh lẽo chạm vào da thịt, Chu Đình sợ hãi, cuối cùng cũng buông lỏng tay công an ra, nhanh chóng trốn sau lưng bà Trần: “Đừng bắt tôi, đừng bắt tôi!”
Bà Trần liên tục xin lỗi, cười nịnh: “Đồng chí công an, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, các anh đừng so đo với con bé. Không phải con bé cố ý ngăn cản các anh phá án đâu, chỉ vì… Không phải con bé đã buông tay rồi sao, các anh làm đi! Làm đi!”
Đội trưởng béo hừ một tiếng, giải Lâm Thanh Vân đi.
Chu Đình nước mắt lưng tròng, kéo tay áo bà Trần, vô cùng không cam lòng: “Mẹ, không thể để bọn họ mangThanh Vân đi như thế được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-236-lam-thanh-van-bi-bat.html.]
“Không cho bọn họ mang Lâm Thanh Vân đi, chẳng lẽ con muốn đi cùng cậu ta à? Được thôi, nếu con muốn đồng cam cộng khổ với cậu ta, thì con đi đi! Vừa rồi con trốn làm cái gì?”
Chu Đình khóc thất thanh: “Nếu Thanh Vân ngồi tù, con phải làm sao bây giờ? Con của con phải làm sao bây giờ?”
Bà Trần sửng sốt: “Con của con? Con… Con có thai rồi?”
“Mẹ! Mẹ giúp con đi mà! Mẹ nghĩ xem có cách nào không? Không thể để Thanh Vân xảy ra chuyện được! Con và con của con đều không thể không có anh ấy.”
Bà Trần trực tiếp kéo Chu Đình về nhà, thấy Chu Đình vẫn khóc nháo không ngừng, bà Trần hung hăng cho cô ta một cái tát: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Khóc thì có ích lợi gì? Trước đây chính con ồn ào nhất quyết đòi gả, bây giờ nhìn xem, người con chọn là loại người gì?”
Vân Chi
Chu Đình ôm nửa bên mặt sưng đỏ, không phục: “Không sai, là do con nhất quyết đòi gả, nhưng không phải mẹ cũng đồng ý sao?”:
Bà Trần bị câu này của con gái chặn họng, cảm giác buồn bực dâng lên tận cổ. Bà ta muốn dựa vào Lâm Thanh Vân, tạo quan hệ với nhà thông gia, sau này vớt chỗ tốt về cho hai đứa con trai… Kết quả trộm gà không được còn mất nắm gạo! Chỗ tốt chưa vớt được tí nào, đã phải bồi thường cả con gái, ngay cả nhà bọn họ cũng bị liên lụy không ít, thanh danh chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng nhất định.
Chu Tam Hà ngồi trên ngạch cửa, hút liên tục từng hơi t.h.u.ố.c lá sợi.
Bà Trần thấy thế, ném cái gối đầu qua: “Ông là người c.h.ế.t à! Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, cả cái rắm ông cũng không biết phóng! Ông nói đi chứ, bây giờ phải làm thế nào đây?”
Chu Tam Hà gõ cái tẩu hút thuốc vào khung cửa, khói bụi rơi xuống đầy đất: “Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào, tôi có thể làm được gì sao? Chẳng lẽ tôi còn có thể đối nghịch với công an? Tôi đã nói trước rồi, Lâm Thanh Vân không phải loại người tốt lành gì, không được gả cho nó, hai người có ai nghe tôi không?”
Bà Trần tức giận ngã ngửa, cuối cùng bây giờ đều trách bà ta sao? Không sai, là bà ta ủng hộ Chu Đình kết hôn với Lâm Thanh Vân, nhưng không phải hai người bọn họ đều gật đầu sao?
Bà ta nắm chặt tay: “Không được! Vì cuộc hôn nhân này, từ đầu tới cuối nhà ta đã phải bỏ ra không ít tiền. Một trăm năm mươi đồng dùng để chuộc Lâm Thanh Vân từ tay Hồng vệ binh ra ngoài, còn cả mở tiệc cưới, mua đồ dùng nữa, cộng tất cả lại cũng gần hai trăm! Lâm Thanh Vân không bỏ ra một xu nào. Bây giờ chúng ta không vớt được tí tẹo chỗ tốt nào, ngay cả mặt thông gia cũng chưa nhìn thấy, nếu lúc này Lâm Thanh Vân xảy ra chuyện, chẳng phải tất cả tiền của chúng ta đều ném đá trên sông sao?”
Đột nhiên Chu Đình đứng bật dậy.
Bà Trần hoảng sợ: “Con làm gì thế? Hấp ta hấp tấp, muốn hù c.h.ế.t mẹ à?”
“Con… Con đi tìm Du Tiểu Miên, con đi cầu xin cô ấy.”
Bà Trần sửng sốt, hai mắt lập tức sáng ngời: “Đúng! Đi tìm thanh niên trí thức Du! Tội này của Lâm Thanh Vân tuy rằng không nhỏ, nhưng chỉ cần người bị hại bằng lòng tha thứ, không truy cứu trách nhiệm, thì không tính là gì! Đi! Chúng ta đi ngay lập tức!”
Nói xong bà ta kéo Chu Đình đi thẳng ra ngoài, Chu Đình bị bà ta kéo thiếu chút nữa đã vấp ngã trên ngạch cửa.