Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 230: Cược thắng rồi

Cập nhật lúc: 2025-05-13 09:29:19
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bãi cỏ lau.

Công an bận trước bận sau, điều tra khắp nơi.

Thẩm Húc đứng bên cạnh, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng hai tay đang giấu ở túi quần đã nắm chặt lại, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Tuy rằng hắn quyết định báo án, nhưng cũng biết kế hoạch của mình không phải không có kẽ hở nào, rất nhiều chi tiết đều có khả năng khiến người ta phát hiện ra manh mối.

Thứ hắn có thể dựa vào chẳng qua chỉ là phương pháp điều tra hiện thời tương đối lạc hậu, không thể kiểm tra đo lường kỹ càng. Hơn nữa còn lợi dụng khu vực tư duy sai lầm mà mọi người vẫn thường có.

Không có ai sau khi g.i.ế.c người lại thoải mái chạy tới đồn công an báo án. Đặc biệt bọn họ còn báo án ngay trong đêm, muốn công an nhanh chóng điều tra bắt được Lưu Cường, nghiêm trị kẻ ác.

Điều này có thể khiến cho mọi người lầm tưởng là Lưu Cường đã chạy trốn. Hơn nữa Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên suýt chút nữa bị làm nhục chính là sự thật, cộng thêm bản thân Lưu Cường từng có tiền án, nhân viên điều tra có sẵn ấn tượng không tốt về gã ta, phán đoán nhất định sẽ nghiêng về bên này.

Có thể nói, đây là một canh bạc khổng lồ.

Thẩm Húc nín thở nhíu mày, nhìn công an ở ra ra vào vào bãi cỏ lau.

Vân Chi

Mùa hạ thời tiết nóng bức, mấy người công an đều mồ hôi đầm đìa.

Đội trưởng dẫn đầu là một người đàn ông trung niên mập mạp, lúc này quần áo anh ta đã ướt đẫm rồi, anh ta châm điếu thuốc, hỏi: “Thế nào rồi?”

“Hiện trường chỉ có hai nơi có dấu vết hỗn loạn, còn có nơi này…” Người trẻ tuổi hơn chỉ vào một bụi cỏ lau: “Bên này có dấu vết đánh nhau rõ ràng và vết máu. Phán đoán bước đầu trùng khớp với lời khai của bọn họ.”

Đội trưởng hút xong một điếu thuốc, ném đầu mẩu xuống đất dùng chân giẫm nát: “Vậy được rồi, quay về thôi.”

“Không xem nữa à?”

“Không phải đã xem rồi sao? Lưu Cường là loại người nào, cậu còn không rõ à? Chỉ cần có tiền, đúng là gã ta có thể làm ra được việc này! Về thôi, không phải còn bắt được người đồng lõa gọi là thanh niên trí thức Văn Mẫn gì đó sao? Về lấy lời khai của cô ta trước, xem cô ta nói thế nào. Còn cả Tiểu Lý và Tiểu Trần nữa, bọn họ tới thôn Hạ Thủy đã về chưa?”

“Đã về rồi, không tìm được Lưu Cường. Gã ta không về nhà, người nhà họ Lưu nghe nói gã ta lại gây chuyện, đều sợ tới mức luôn miệng nói đã đoạn tuyệt quan hệ với gã ta rồi, Lưu Cường có làm gì cũng không liên quan gì tới nhà họ Lưu.”

“Tiểu Lý phát hiện ra một tên du côn lưu manh cùng thôn bọn họ, lén lén lút lút, co đầu rụt cổ trốn bên ngoài, bắt lấy hỏi một chút. Tên du côn kia nói, chiều hôm qua Lưu Cường từng uống rượu với anh ta, nói mới nhận được một đơn hàng, đối phương ra tay rất hào phóng, chỉ một lần đã cho Lưu Cường một trăm năm mươi đồng tiền.”

“Còn nói không ngờ trên đời lại có chuyện tốt như vậy, vừa được hưởng thụ hai cô em như hoa như ngọc, vừa có tiền! Nhưng mà lúc ấy Lưu Cường không nói cụ thể là chuyện gì, hai người đều uống quá chén rồi, tên du côn kia còn không tin, chê cười Lưu Cường khoác lác, trên đời này lấy đâu ra chuyện tốt như vậy.”

Đội trưởng chậc một tiếng: ‘”Một trăm năm mươi đồng, xem ra lời khai không sai. Được rồi, phái vài người đi hỏi thăm đám “Bạn tốt” thường xuyên giao du với Lưu Cường, xem bọn họ có biết Lưu Cường đang trốn ở đâu không. Nói với bọn họ, chứa chấp kẻ phạm tội, là tội lớn. Bảo bọn họ nghĩ có kỹ, có muốn đi ăn cơm tù hay không, nếu không muốn thì giao Lưu Cường ra.”

“Những người khác quay về đồn với tôi. Chúng ta thẩm vấn Văn Mẫn kia một chút! Không phải cô ta là kẻ đồng lõa sao? Cô ta chính là cửa khẩu đột phá. CMN! Hai năm trước đây thanh niên trí thức xuống nông thôn từng xảy ra việc này, người nhà bọn họ làm ồn ào khiến dư luận xôn xao, cấp trên cũng biết chuyện. Vì việc này, cấp trên đã lần nữa nhấn mạnh, thanh niên trí thức xuống nông thôn để tiếp thu tư tưởng trung nông và bần nông, không phải đi để bị người ta bắt nạt. Sao vẫn có người dám làm như vậy? Không muốn sống nữa à?”

“Tên Lưu Cường kia không muốn sống thì thôi! Nhưng đừng để liên lụy đến chúng ta! May mà còn chưa thực hiện được ý đồ, nếu không mọi chuyện ầm ỹ lên, cả đám chúng ta đều bị phê bình.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-230-cuoc-thang-roi.html.]

“Đúng là đen đủi thật! Đừng để cho tôi biết là ai giở trò sau lưng! Còn bỏ tiền ra tìm người làm nhục thanh niên trí thức! Giỏi lắm! Có năng lực lắm! Nếu để tôi bắt được, tôi cũng phải cho đối phương thấy năng lực của tôi!”

Đội trưởng phỉ nhổ vài câu, lau mồ hôi đang chảy đầy trán: “Đi thôi! Nóng c.h.ế.t mất!”

Nghe thấy đối phương nói thế, Thẩm Húc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn cược thắng rồi.

Công an huyện Dương Sơn tra án không nhạy bén lắm, vị đội trưởng này còn là người không cẩn thận không có tính nhẫn nại. Cộng thêm hai năm trước từng xảy ra chuyện tương tự, thanh niên trí thức xuống nông thôn bị ép gả cho thôn dân địa phương. Người trong thôn đều mong ngóng thanh niên trí thức xuống thôn bọn họ là nữ giới, bởi vì như vậy, đàn ông có thể cưới được vợ miễn phí, còn là con gái thành phố có ăn có học đàng hoàng.

Chuyện kiểu này, trong cuộc sống thực ở đời trước của Thẩm Húc cũng tồn tại. Tuy rằng thế giới trong quyển sách này là do tác giả tạo ra, bởi vì đi theo cốt truyện, nên có rất nhiều điểm không giống như trong lịch sử. Nhưng bối cảnh đại khái, đặc biệt là những điều trong sách không đề cập đến, thế giới này đều tự động bổ sung đủ, đều dựa theo lịch sử.

Bởi vậy, ở nơi này, cũng từng xảy ra chuyện như vậy, thậm chí còn ồn ào huyên náo rất lớn. Cũng chính vì vậy, sau đó nhà nước mới quan tâm đến đời sống của thanh niên trí thức xuống nông thôn hơn, mới hạn chế được chuyện thanh niên trí thức bị hãm hại.

Công an đi khỏi, đám người Thẩm Húc là người bị hại và nhân chứng, không cần đi theo. Đội trưởng chỉ nói một câu, nếu có việc cần, sẽ gọi bọn họ sau.

Ba người Thẩm Hướng Dung xem như đã trút được gánh nặng.

Ít nhất, cửa thứ nhất này, cũng là cửa quan trọng nhất, xem như đã qua.

Không có công an ở đây giữ vững hiện trường, thôn dân lớn gan bắt đầu không e dè chỉ chỉ trỏ trỏ.

Đối với Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên, có người thương xót, có người đồng cảm, có người bênh vực kẻ yếu, cũng có người âm dương quái khí.

“Theo tôi thấy, cũng vì mấy cô cậu thanh niên trí thức ấy không biết tự kiềm chế, ngày thường luôn trang điểm hoa hòe lộng lẫy thôi. Làm vậy khác nào đang cố ý quyến rũ đàn ông?”

“Đặc biệt là cô nàng Thẩm Hướng Dung kia, vẻ ngoài như hồ ly tinh vậy.”

Những lời nói như thế, vang bên tai không dứt.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên vẫn không nhịn được trong lòng khó chịu.

“Thôi đi! Hai cô ấy đã đủ đáng thương rồi. Mấy người nói chuyện sạch sẽ chút! Vẻ ngoài xinh đẹp là lỗi của bọn họ sao? Diện mạo là do ông trời ban cho, người ta còn có thể thế nào? Chẳng lẽ chỉ vì đám đàn ông háo sắc, con gái người ta phải tự mình hủy dung à?”

May mắn, cũng có người nói chuyện giúp.

Trong lòng hai người dễ chịu hơn một chút. Quay đầu lại thì trông thấy người nói chuyện chính là Thẩm Vân Hà. Hai người lập tức nở nụ cười cảm kích.

Thẩm Vân Hà bước đến nắm c.h.ặ.t t.a.y hai người: “Không sao! Bọn họ lắm mồm là việc của bọn họ! Chúng ta không quan tâm! Nghe lời thím, đừng để trong lòng. Chắc là sợ hãi lắm nhỉ, đến nhà thím, thím nấu nước đường cho hai đứa uống.”

Cánh mũi Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên đều chua xót, thiếu chút nữa đã rơi lệ.

Khi những người khác quanh mình đều dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ, thiện ý như vậy càng khiến hai người cảm động hơn.

Loading...