Sau khi quyết định, bọn họ không trì hoãn thêm nữa. Thẩm Húc tốn nửa giờ, sắp xếp lại chi tiết các manh mối một lượt, có thể bổ xung thì bổ xung đầy đủ, sau đó cùng nhau khớp lời khai.
Thậm chí hắn còn đặc biệt chỉ nhấn mạnh vào lý do mấu chốt, cố tình tránh đi những điểm khác, không tự chủ động hỏi chuyện, để ba người kia tự do phát huy. Bởi vì nếu hắn cường điệu rõ từng chi tiết, khi ghi lời khai, sẽ xuất hiện tình huống lời khai của ba người giống nhau như đúc. Lời khai quá hoàn mỹ, không có lỗ hổng chính là lỗ hổng lớn nhất. Cho nên, bọn họ không hề thẩm tra đối chiếu tất cả mọi chi tiết.
Đương nhiên, như vậy rất có thể sẽ tạo ra tình huống lời khai của ba người không thống nhất ở vài điểm nào đó. Nhưng chỉ cần điểm mấu chốt giống nhau là được, những thứ khác đều không thành vấn đề. Bởi vì ba người vừa mới trải qua chuyện như vậy, nhất là Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên đều là con gái, còn là người bị hại, kinh hoàng thất thố, khiến cho vài tình tiết ký ức trở nên hỗn loạn, là chuyện rất bình thường.
Còn Thẩm Hướng Dương, bởi vì quá để ý tới chị gái, tận mắt nhìn thấy chị gái thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, đầu óc chấn động, bản thân lại không thể bắt được kẻ gây án, suýt nữa còn bị một đao kia của Lưu Cường đ.â.m chết. Trong tình huống vừa kinh vừa sợ, nói sai hoặc để sót điều gì, cũng là chuyện dễ hiểu.
So với lời khai hoàn mỹ không hề có lỗ hổng, như vậy ngược lại càng khiến người ta tin tưởng hơn.
Bọn họ không chờ đến khi trời sáng, mà chạy cả đêm tới Cục Công An trên huyện.
Sáng sớm, các thôn dân thôn Thượng Thủy lần lượt rời giường, giặt quần áo, nấu cơm, chuẩn bị cho một ngày bận rộn mới. Nhưng đúng vào lúc ấy, có hai vị công an chạy thẳng vào thôn, tới khu tập thể thanh niên trí thức, bắt Vân Mẫn đi.
Cả thôn đều xôn xao.
“Sao lại thế này? Trước đây là Hồng vệ binh, bây giờ là công an. Bà nói xem có phải năm nay thôn chúng ta phạm phải sao Thái Tuế không? Thanh niên trí thức Văn phạm phải chuyện gì thế?”
“Tôi nghe được qua loa từ nhà Đại đội trưởng, hình như là bắt tay với Lưu Cường định chơi lưu manh.”
“Lưu Cường? Là tên Lưu Cường ở thôn Hạ Thủy cách vách suốt ngày không làm chuyện tốt kia à? Thanh niên trí thức Văn quen biết anh ta từ khi nào vậy? Chơi lưu manh, cô ta là nữ cũng có thể chơi lưu manh?”
“Cô ta không chơi lưu manh, mà lòng dạ độc ác. Lưu Cường định làm hại thanh niên trí thức Thẩm và thanh niên trí thức Du, cô ta giúp đỡ hẹn người ra ngoài cho Lưu Cường. Đây đâu phải chơi lư manh, rõ ràng là cưỡng gian, sẽ bị b.ắ.n c.h.ế.t đấy!”
Lời qua tiếng lại, toàn trường khiếp sợ.
“Chẳng trách từ sáng đến giờ không nhìn thấy thanh niên trí thức Thẩm và thanh niên trí thức Du đâu. Thanh niên trí thưc Thẩm dịu dàng tốt bụng như vậy, còn thanh niên trí thức Du nữa, rất được người khác thích. Đều là thanh niên trí thức cả, còn ở cùng với nhau, sao thanh niên trí thức Văn có thể nhẫn tâm như vậy? Không sợ bị sét đánh sao? Còn tên Lưu Cường kia nữa, trước kia thường xuyên trộm cắp còn chưa tính, bây giờ thế mà lại có ý đồ xấu với con gái. Đáng giận chính là, gã ta còn duỗi tay tới tận thôn Thượng Thủy chúng ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-229-cong-an-toi.html.]
“Thế thanh niên trí thức Thẩm với thanh niên trí thức Du sao rồi? Nếu thật sự bị người ta hủy hoại, vậy phải làm thế nào?”
“Nghe nói vẫn chưa đắc thủ đâu! Em trai của thanh niên trí thức Thẩm kịp thời chạy tới, Lưu Cường trốn rồi.”
“Phi! Loại người khốn nạn này phải bị b.ắ.n c.h.ế.t mới đúng.”
“Cho dù không bị hại, chỉ sợ sau này hai vị thanh niên trí thức kia cũng khó tìm được nhà chồng tốt.”
“Haiz… Ai nói không phải đâu!”
“Đúng rồi, mọi người biết không? Nơi xảy ra chuyện ở ngay bãi cỏ lau cách thôn chúng ta không xa, có công an đang kiểm tra bên đó đấy.”
“Thật à? Chúng ta qua bên đó xem thử đi.”
Vân Chi
…
Nghe mọi người bàn tán, Lâm Thanh Vân trượt chân một cái, ngã ra đất.
Sao bọn họ dám? Mặc dù Lưu Cường chưa thực hiện được ý đồ, nhưng chuyện kiểu này tạo thành thương tổn lớn thế nào đối với phái nữ, chẳng lẽ bọn họ không rõ sao? Người khác đều giấu đi, sợ để lộ ra ngoài, cho dù thật sự bị người ta phát hiện, vẫn chối đây đẩy, giảm ảnh hưởng đến mức độ thấp nhất.
Vậy mà bọn họ lại chủ động báo công an, làm lớn chuyện này lên?
Rốt cuộc Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên nghĩ thế nào? Đầu óc không bình thường sao?
Anh ta hít sâu một hơi. May mà người tiếp xúc với Văn Mẫn không phải anh ta, bên phía Văn Mẫn không có bút tích của anh ta, anh ta có thể tránh thoát được, không bị liên lụy vào.
Tròng mắt Lâm Thanh Vân chuyển động, thấy quá nửa người trong thôn đều qua bãi cỏ lau xem náo nhiệt rồi, anh ta mới lặng lẽ đi tới khu tập thể thanh niên trí thức. Lúc này còn một người khác cũng đang sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn vô thố… Người đó chính là Cao Tuấn.