Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 227: Báo công an

Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:10:25
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà họ Thẩm.

Du Tiểu Miên kinh ngạc nhìn Thẩm Húc: “Anh nói cái gì? Báo công an? Anh điên rồi à? Báo công an, Thẩm Hướng Dương phải làm sao bây giờ?”

“Cậu ấy không g.i.ế.c người!”

Nghe thấy câu này mọi người đều kinh ngạc, Lưu Cường đã c.h.ế.t mọi người đều rõ ràng. Lời này của Thẩm Húc là có ý gì?

“Để phán một người tội mưu sát, phải xem xét đến vài phương diện: Động cơ, năng lực, hung khí. Quan trọng nhất chính là người chết. Không có người chết, đâu thể coi là hung thủ g.i.ế.c người.”

Du Tiểu Miên gần như choáng váng: “Người c.h.ế.t không phải Lưu Cường sao?”

“Lưu Cường đã c.h.ế.t chưa? Nếu đã chết, thì t.h.i t.h.ể gã ta đâu? Không có thi thể, ai có thể chứng minh gã ta đã chết?”

Vân Chi

Mọi người đều sửng sốt, hiểu được ý của Thẩm Húc.

Thẩm Hướng Dung nhìn Thẩm Húc: “Thi thể của Lưu Cường…”

“Không có bất kỳ người nào biết t.h.i t.h.ể của Lưu Cường đang ở đâu. Trên thế giới này, ngoài anh ra sẽ không ai biết, bao gồm cả các em.”

Du Tiểu Miên nhíu mày: “Anh tự tin như vậy sao? Lỡ có sơ sẩy thì sao?”

“Không có lỡ như. Tôi bảo đảm!”

Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung liếc nhau, trăm miệng một lời: “Em tin! Anh Thẩm Húc nói không có lỡ như, thì chính là không có.”

Du Tiểu Miên:……

Biết ba người quan hệ tốt, nhưng không ngờ còn tốt đến mức này.

Thẩm Húc nói tiếp: “Tôi đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới đề nghị như vậy. Tôi đã xem qua tình hình ở hiện trường. Thi thể Lưu Cường còn dễ xử lý, m.á.u dính trên đá cũng dễ xử lý, nhưng vết m.á.u dính trên cỏ lau lại không dễ làm.”

“Còn một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất. Chính là Văn Mẫn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-227-bao-cong-an.html.]

“Người khác không biết hai người từng gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ Văn Mẫn không biết sao? Chuyện này là do cô ta tạo ra, cô ta biết Lưu Cường tới tìm hai người, định làm gì hai người. Kết quả hai người không sao cả, Lưu Cường lại mất tích, cô ta sẽ nghĩ như thế nào?”

Sắc mặt Du Tiểu Miên lập tức trắng bệch ra: “Cô ta sẽ nghi ngờ.”

Thẩm Húc gật đầu: “Không chỉ cô ta. Nếu trong chuyện này còn có bút tích của Lâm Thanh Vân, vậy thì còn cả Lâm Thanh Vân và người đưa tiền cho Lưu Cường kia nữa. Người này, thậm chí chúng ta còn chưa biết đối phương là ai.”

Quá nhiều nhân tố không xác định.

Thẩm Húc hít sâu một hơi, nói tiếp: “Lưu Cường mất tích, người nhà họ Lưu báo án, công an sẽ thụ lí điều tra. Trước khi gã ta mất tích đã đi đâu, đã làm gì, có ai biết hay không? Thậm chí chuyện gã ta định làm với hai người, có từng nói với người trong nhà, hoặc là đám bạn lưu manh của gã tay hay chưa? Công an có thể căn cứ vào những manh mối đó tìm đến hai người hay không? Đến lúc đó hai người nói không biết tin tức về Lưu Cường, công an sẽ tin sao?”

Thẩm Hướng Dung căng thẳng, vô thức nắm chặt lấy tay của Thẩm Hướng Dương.

“Sẽ không. Nếu thật sự tới bước đường ấy, chúng ta chính là kẻ tình nghi lớn nhất, cho dù là lời nói dối hoàn mỹ đến đâu, công an cũng sẽ không dễ dàng tin tường. Khi đó, chúng ta sẽ rơi vào cục diện bị động, vô cùng gian nan.”

Thẩm Hướng Dung nhìn Thẩm Hướng Dương, Vì cứu cô, trên tay Thẩm Hướng Dương mới dính vào mạng người. Cô tuyệt đối không thể để Thẩm Hướng Dương gặp phải chuyện không may!

Thẩm Hướng Dung ngẩng đầu lên, kiên cường nói: “Anh nói đi, chúng ta nên làm thế nào bây giờ?”

“Báo công an. Trả lời đúng toàn bộ sự thật, ngoại trừ một chuyện chính là Lưu Cường đã chết. Ba người phải nhất trí nhấn mạnh, Thẩm Hướng Dương biết võ thuật, đánh nhau với Lưu Cường một trận rất lâu, khi sắp bắt giữ được gã ta thì gã ta sợ bị bắt đã móc d.a.o nhọn từ trong túi áo ra, nhân cơ hội Thẩm Hướng Dương chưa kịp đề phòng, khiến cậu ta bị thương rồi bỏ trốn. Còn Thẩm Hướng Dương, vì lo lắng cho hai người nên không đuổi theo.”

Trong lòng Thẩm Hướng Dương vẫn lo lắng: “Nhưng mà công an không tìm thấy Lưu Cường, sẽ không nghi ngờ chúng ta đang nói dối sao?”

“Lưu Cường là du côn lưu manh, từng có tiền án. Ấn tượng của công an về gã ta không tốt chút nào. Hơn nữa, hành vi phạm tội của anh ta bị phát hiện trong cơn hoảng loạn đã chạy trốn, chẳng lẽ anh ta lại chạy về nhà chờ bị bắt sao? Tội cưỡng gian sẽ bị xử bắn, anh ta sợ chết, không dám gánh vác hậu quả, tất nhiên sẽ chạy biệt tích rồi. Hợp tình hợp lý. Hơn nữa, anh sẽ đứng ra làm nhân chứng cho các em.”

“Sau khi hai đứa lên huyện lâu không thấy về, Thẩm Hướng Dương quyết định ra cửa thôn chờ đợi. Trước khi đi đã nói với anh một câu. Nhà anh ở gần đây, thấy trời đã tối rồi mà ba đứa vẫn chưa về, ngay cả Thẩm Hướng Dương cũng không thấy bóng dáng đâu, lo ba đứa xảy ra chuyện, nên anh đã qua đây tìm. Khi anh tới, đã tận mắt nhìn thấy Lưu Cường chạy trốn.”

Thẩm Húc là người rất có uy vọng trong thôn, người khác không biết quan hệ giữa hắn và chị em nhà họ Thẩm, chỉ biết quan hệ giữa đôi bên rất tốt, nhưng cho dù quan hệ có tốt hơn nữa, không phải người thân cùng chung dòng máu, sẽ không ai tin hắn đứng ra làm nhân chứng gả trong chuyện kiểu này.

Có lời làm chứng của hắn, có thể gắn chặt lý do sợ tội chạy trốn của Lưu Cường.

Về điểm này, Thẩm Húc không hề lo lắng, điều duy nhất hắn lo lắng lúc này là…

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hướng Dung và Du Tiểu Miên: “Hiện giờ quan trọng nhất chính là, hai đứa có được không? Báo án, hành vi của Lưu Cường sẽ bị công bố ra ngoài, chẳng khác nào khiến mọi người đều biết tao ngộ hai đứa từng gặp phải. Mặc dù Lưu Cường vẫn chưa làm được, nhưng vẫn sẽ có rất nhiều lời nói bóng gió. Những lời nói bóng gió này khả năng sẽ đi theo hai đứa rất rất lâu. Cái giá lớn như vậy, hai đứa từng nghĩ tới chưa? Hai đứa bằng lòng thừa nhận không?”

Loading...