Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 225: Còn ai trộn lẫn trong đó không
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:10:21
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Húc nhìn về phía Thẩm Hướng Dương.
Thẩm Hướng Dương vẫn nắm chặt chén nước như cũ: “Em thấy đã muộn rồi mà chị gái vẫn chưa về, nên muốn ra cửa thôn đón chị ấy. Khi đi tới chỗ bãi cỏ lau, thì trông thấy lắc tay của chị ấy rơi bên đường. Lòng em lập tức cảm thấy, sợ là đã xảy ra chuyện rồi, sau khi quan sát cảnh vật xung quanh, nhìn thấy dấu vết bị kéo rõ ràng trên mặt đất, em lập tức lần theo dấu vết, đuổi tới bãi cỏ lau.”
“Em vừa vào trong bãi cỏ lau không xa, đã nghe thấy tiếng kêu của chị gái, sau đó liền trông thấy tên súc sinh kia… Em… Lúc ấy em không nghĩ được quá nhiều, trong lúc nóng vội, đã nhào tới. Em đánh nhau với gã ta, cả hai đều bị đối phương đẩy ngã ra đất, em lo cho chị gái, muốn đi xem xét tình hình của chị ấy trước, kết quả đã bị gã ta đánh lén từ phía sau lưng, bóp chặt cổ em.”
“Khi em bị bóp cổ sắp hôn mê, trong tình thế cấp bách ấy, em tiện tay nhặt cục đá bên cạnh lên, đập mạnh vào đầu gã ta vài cái. Em cũng không biết mình đã đập anh ta bao nhiêu cái. Tóm lại, khi buông tay ra, gã ta đã ngã trên mặt đất. Đợi đến khi bình tĩnh lại, em qua xem thử, thì gã ta đã tắc thở rồi. Em… Gã ta làm nhục chị ấy, gã ta đáng chết!”
Ngoài miệng nói đối phương đáng chết, thân thể lại đang run rẩy. Cậu chủ trước nay luôn thuận buồm xuôi gió, mặc dù gia đình đã suy tàn, cuộc sống không bằng trước kia, nhưng cũng chưa từng ăn quá nhiều đau khổ. Đột nhiên gặp phải loại chuyện này, tay dính phải mạng người, ai có thể giữ được bình tĩnh?
Thẩm Húc vỗ vai cậu ta: “Đúng, gã ta đáng chết, không phải lỗi của em. Em chỉ phòng vệ chính đáng thôi, không liên quan đến em.”
“Nhưng mà… Nhưng mà gã ta đã… Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Chúng ta có nên gọi công an tới không?” Thẩm Hướng Dương gục đầu xuống, hận ý xẹt qua nơi đáy mắt: “Em nhớ rõ, gã ta là Lưu Cường! Quyển sách cấm kia Lâm Thanh Vân mua từ tay gã ta. Chỉ là lúc ấy em không nhận ra, cũng không biết gã ta tên là gì, nhưng em vẫn nhớ rõ gương mặt ấy.”
Vân Chi
“Hôm nay rõ ràng là kế hoạch của bọn họ, Văn Mẫn cũng tham gia cùng, sợ là không thoát khỏi can hệ với Lâm Thanh Vân! Lưu Cường đã chết, còn Văn Mẫn thì sao? Lâm Thanh Vân thì sao? Chẳng lẽ cứ buông tha cho bọn họ như vậy?”
Du Tiểu Miên đứng bật dậy: “Không được! Không thể báo công an! Công an tới, chuyện cậu g.i.ế.c người sẽ không giấu được!”
Chuyện này đúng là vấn đề lớn. Đời sau, giữa tội ngộ sát và cố ý g.i.ế.c người còn gây tranh cãi rất nhiều, huống chi là trong niên đại pháp luật còn chưa hoàn thiện này. Hơn nữa, hình phạt hiện giờ rất nặng, nếu báo cảnh sát, Thẩm Hướng Dương sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu.
Còn một điểm nữa chính là, thân phận của Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung. Một khi dính phải án kiện, bị điều tra, chỉ sợ những tư liệu trước kia về bọn họ sẽ không giấu được.
Du Tiểu Miên nhíu mày: “Tôi cảm thấy chuyện này không thích hợp.”
Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đồng loạt nhìn qua.
Du Tiểu Miên nói: “Hôm nay Văn Mẫn làm vậy, chắc chắn là cố ý. Nhưng nếu chuyện này là kế hoạch của Lâm Thanh Vân, người anh ta hận nhất, người anh ta muốn hủy diệt nhất, chẳng lẽ không phải tôi sao? Nhưng khi đó Lưu Cường chỉ trói tôi lại, không xử lý tôi trước, mà đặt mục tiêu trên người chị Hướng Dung. Chị Hướng Dung chỉ mượn đồ của anh ta, kéo anh ta ra ngoài, còn tôi mới chính là nguyên nhân chủ yếu khiến anh ta bị bắt, không phải sao? Cho dù anh ta hận, cũng nên hận tôi nhiều hơn chứ?”
Thẩm Hướng Dương ngẩn người: “Có lẽ là vì gã ta thấy chị gái tôi xinh đẹp hơn?”
“Trước khi mở mắt, tôi mơ hồ nghe thấy Lưu Cường nói một câu. Anh ta nói với chị Hướng Dung: Tao từng làm không ít chuyện xấu, nhưng chuyện làm nhục con gái thế này vẫn là lần đầu tiên. Đừng trách tao, tao cũng chỉ nhận tiền làm việc thay người khác thôi. Mày đáng giá một trăm đồng đấy, nhiều gấp đôi so với cô bạn nhỏ bên cạnh mày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-225-con-ai-tron-lan-trong-do-khong.html.]
Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dương đều sửng sốt.
Như vậy xem ra, hình như huỷ hoại Thẩm Hướng Dung mới là mục đích chính, Du Tiểu Miên chỉ là phụ.
Thẩm Hướng Dung đã khôi phục được chút thần trí, được Điền Tùng Ngọc đỡ từ trong buồng ra ngoài: “Tiểu Miên không nghe lầm, đúng là Lưu Cường đã nói như vậy.”
Hai mắt Thẩm Húc nhíu chặt lại.
Du Tiểu Miên lại nói tiếp: “Chị Hướng Dung một trăm đồng, tôi năm mươi đồng, cộng lại chính là một trăm rưỡi. Để có thể thả ra, Lâm Thanh Vân đã tiêu hết sạch số tiền tích cóp trong tay rồi. Tôi nghĩ nhà họ Chu cũng không đến mức hào phóng cho anh ta số tiền lớn như vậy. Huống chi, vì cứu anh ta ra ngoài, nhà họ Chu đã phải bỏ ra không ít tiền, khả năng cũng không thể lấy ra tiền nữa.”
“Hơn nữa, khoảng thời gian này tôi đặc biệt để ý, suốt mấy tháng qua, không có bất kỳ người nào gửi tiền cho Lâm Thanh Vân, cũng không có thư hay đồ đạc gì được gửi tới. Nói cách khác, cha mẹ anh ta ở bên kia không hề cho anh ta tiền. Nếu vậy, anh ta kiếm đâu ra được số tiền lớn thế này? Một trăm năm mươi đồng, đâu phải ít!”
“Cho nên, rốt cuộc Lưu Cường nhận tiền của ai? Việc này rốt cuộc có liên quan đến Lâm Thanh Vân hay không? Anh ta sắm vai gì trong vở kịch này? Ngoài anh ta và Văn Mẫn ra, còn có người nào trộn lẫn trong đó không?”
Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương đều chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Còn Thẩm Húc thì không vội vàng nghĩ tới điều này: “Bây giờ việc quan trọng nhất chính là xử lý Lưu Cường trước đã.”
Thẩm Hướng Dương một cái giật mình, sắc mặt lại lần nữa trắng bệch: “Anh… Em… Nên làm gì bây giờ?”
“Để anh xử lý.”
Thẩm Hướng Dương cắn răng đứng dậy: “Em cũng đi. Người là do em giết. Em không thể bắt anh đi một mình.”
“Được! Em đi tắm rửa sửa soạn lại bản thân trước, trên người em đầy máu, chẳng lẽ cứ để như vậy sao? Quần áo của Du Tiểu Miên còn tốt chút, chỉ cần ủi qua là được. Nhưng quần áo của chị gái em thì sao? Phải xử lý một chút, thay ra đốt sạch đi. Sau đó tìm chỗ nào đó chôn trò tàn, chôn sâu một chút. Làm xong những việc này, em qua chỗ bãi cỏ lau tụ hợp với anh.”
Trong lòng Thẩm Húc đã có dự tính. Hắn có không gian, thật ra dễ dàng xử lý thi thể, nhưng vết m.á.u thì sao? Hiện trường hỗn loạn thì sao?
Một mình hắn muốn xử lý sạch sẽ toàn bộ, không phải việc dễ dàng, có người giúp đỡ, làm việc sẽ nhanh hơn chút.
Bây giờ đã là hơn mười hai giờ đêm, cách hừng đông còn vài tiếng nữa, hai người phải nhanh tay một chút, tốc độ nhanh một chút chắc hẳn không thành vấn đề.