Mất một lúc lâu, Thẩm Hướng Dương mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh trở lại.
Lúc này, phía bên kia hai cô gái cũng chỉnh trang lại gọn gàng thỏa đáng rồi. Điền Tùng Ngọc đi tới bên cạnh Thẩm Húc, ghé sát vào tai nói một câu: “Vẫn may, chỉ bị thương một chút, mặt khác không có vấn đề gì.”
Mặt khác ý chỉ cái gì, Thẩm Húc hiểu rõ, Nghe thấy vợ mình nói như vậy, sắc mặt âm u của Thẩm Húc mới hòa hoãn đôi chút.
“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Hai chị em nhà họ Thẩm, một người thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, một người lỡ tay g.i.ế.c người. Tính ra thì, chỉ có Du Tiểu Miên là bị kích thích nhỏ nhất, cũng lấy lại tinh thần đầu tiên.
Cô ấy nhìn Thẩm Húc một lúc lâu, trong lòng cẩn thận tính toán, có nên nói cho hắn biết hay không? Nhưng hắn đã nhìn thấy cả rồi, hình như giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì.
Nếu Thẩm Hướng Dương đã gọi hắn tới, vậy thì chắc chắn có đạo lý của cậu ta. Du Tiểu Miên quyết định tin tưởng Thẩm Húc.
Cô ấy nói: “Trong thôn trồng vội gặt gấp đã xong, hôm nay máy kéo đi nộp thuế lương, mọi người đều muốn lên huyện đi dạo một vòng.”
Việc này Thẩm Húc cũng biết, rất nhiều người trong thôn cũng đi theo. Thẩm Húc còn hỏi Điền Tùng Ngọc có muốn đi hay không, Điền Tùng Ngọc cảm thấy Thẩm Thần vẫn còn nhỏ, cô không yên tâm để cậu bé ở nhà, mang theo ra ngoài cũng không tiện lắm, nên không đi.
“Tôi với chị Hướng Dung kết bạn đồng hành, trên huyện nhiều người, chúng tôi lại không đi tới nơi hẻo lánh, cũng không có gì phải sợ. Nhưng mà khi mua đồ xong chuẩn bị quay về thì… Văn Mẫn cản đường chúng tôi lại.”
“Ban đầu chúng tôi không để ý đến cô ta, nhưng cô ta lại trực tiếp mở miệng nói, cô ta biết chuyện chị Hướng Dung giúp tôi kéo Lâm Thanh Vân ra ngoài, để tôi bỏ sách vào tủ quần áo của anh ta. Cho nên, tôi với chị Hướng Dung quyết định, nghe xem cô ta định nói gì trước đã.”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-224-van-man-gio-tro-quy.html.]
“Cô ta thừa nhận, ban đầu Lâm Thanh Vân định hãm hại tôi, quyển sách kia là do Lâm Thanh Vân đưa cho cô ta, sau đó cô ta bỏ vào trong ngăn tủ của tôi. Kết quả bị tôi phát hiện ra âm mưu của bọn họ, khiến kế hoạch của bọn họ thất bại.”
Thẩm Húc nhíu mày: “Cô ta trực tiếp thừa nhận? Trong tay cô có chứng cứ chuyện cô ta làm không?”
Du Tiểu Miên cười khổ: “Không có. Tôi chỉ có chút nghi ngờ cô ta.”
Chỉ hơi chút nghi ngờ, chính chủ đã nhảy ra thừa nhận?
“Văn Mẫn nói, khi Lâm Thanh Vân đưa đồ cho cô ta, chỉ nói muốn dạy cho tôi một bài học, sẽ không xảy ra chuyện lớn. Quyển sách kia được bọc bằng vải đỏ, cô ta cũng không rõ là thứ gì, lại càng không biết đó là sách cấm, càng không biết Lâm Thanh Vân lại có ý định ác độc như vậy. Cô ta xin lỗi tôi, bảo chúng tôi cẩn thận Lâm Thanh Vân. Cô ta nói, Lâm Thanh Vân sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng tôi như vậy.”
“Nói một lát, đột nhiên sắc mặt cô ta tái nhợt, ôm bụng ngã trên mặt đất, dọa cũng tôi sợ hãi. Người đã ngã trước mặt chúng tôi rồi, cho dù chúng tôi không thích cô ta, cũng không thể cứ như vậy phủi tay như không có chuyện gì được. Nếu cô ta có điều gì bất trắc, thì phải làm sao bây giờ? Bởi vậy, tôi với chị Hướng Dung đã đưa cô ta tới bệnh viện. Bệnh viện nói cô ta ăn phải thứ gì đó, kê cho vài đơn thuốc.
“Ra khỏi bệnh viện, sắc trời đã không còn sớm. Người trong thôn đa số đều đã về nhà rồi, chỉ còn lại ba người chúng tôi. Chúng tôi đành phải kết bạn đồng hành. Trên đường về, Văn Mẫn dừng lại đi ngoài rất nhiều lần, khi tới bãi cỏ lau, cô ta lại muốn đi ngoài tiếp.”
“Cô ta không hề nói dối, trên đường vài lần cô ta đi ngoài kia, tôi từng nghi ngờ cô ta giở trò quỷ, còn lén lút qua xem thử, đúng là cô ta không thoải mái thật. Hơn nữa cả người cô ta vô lực, sắc mặt tái nhợt, bước chân loạng choạng, những thứ đó đều không giả vờ được. Hơn nữa, trước đó chúng tôi còn đi khám với cô ta.”
“Suốt quãng đường về, cô ta đi ngoài như vậy rất nhiều lần. Bởi vậy, tôi không nghi ngờ cô ta cố ý tránh né tôi. Dù sao mỗi lần cô ta cũng chỉ đi ba đến năm phút. Chúng tôi thấy thời gian không dài, lại sợ cô ta suy yếu như thế, không cẩn thận sẽ ngất xỉu, chúng tôi đi luôn sợ cô ta xảy ra chuyện. Chỉ vài phút như vậy, chờ đợi cũng không sao.”
“Nhưng lần này, cô ta vừa đi khỏi, tôi đã bị người ta gõ mạnh một cái vào sau gáy, hôn mê bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì đã ở trong bãi cỏ lau, mở mắt ra thì trông thấy Lưu Cường đang… Đang định…”
“Chị Hướng Dung liều c.h.ế.t giãy giụa, gã ta liền đánh chị ấy. Tôi muốn chạy tới giúp đỡ, lại phát hiện ra mình bị trói. Lưu Cường còn bảo tôi đừng sốt ruột, chờ gã ta làm xong chị Hướng Dung, sẽ tới lượt tôi. May mà, may mà Thẩm Hướng Dương tới kịp thời, nếu không…”
Du Tiểu Miên cắn chặt môi, không dám nghĩ tới hậu quả kia..