Thẩm Húc nói, nhà mới cần hai tháng nữa mới hoàn thành, kết quả đúng là hai tháng thật, không nhiều hơn một ngày cũng không ít đi một ngày.
Thẩm Húc lại bỏ ra hơn nửa tháng, lên trên huyện vơ vét không ít đồ đạc về nhà. Có vài món đồ là đồ mới, có vài món là đổi với đồng nghiệp bạn bè, có vài món là tìm được trong trạm phế phẩm. Trong trạm phế phẩm, những thứ đáng giá khác không có, nhưng vẫn có một vài cái ghế gỗ hoặc là bình phong. Mặc dù đều có chút hư hại, nhưng Thẩm Húc tu sửa lại một lần, dùng giấy màu dán lại, thật ra nhìn còn đẹp mắt hơn trước kia.
Thời buổi này, thị trường mua bán bị hạn chế, cho dù Thẩm Húc có tiền cũng không mua được nhiều đồ như vậy, nếu không sao hắn phải phí công tốn sức như thế.
Đương nhiên, rất nhiều việc trong đó, Thẩm Húc không hề sách khí sai sử Thẩm Hướng Dương như cu li.
Người trong thôn đều nói, quan hệ giữa bọn họ tốt thật đấy.
Thẩm Húc thoải mái hào phóng thừa nhận, nói bọn họ đều họ Thẩm, tính cách lại hợp nhau, có lẽ đây là duyên phận, nói không chừng trước đây còn là người một nhà ấy chứ.
Có đôi khi che che giấu giấu, ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ hơn. Mà thoải mái thừa nhận, cho dù mình nói ra sự thật, người khác cũng sẽ không tin.
Trong hai tháng này, Lâm Thanh Vân hiếm khi hoạt động trong thôn. Ban đầu Du Tiểu Miên và Thẩm Hướng Dung còn lo lắng anh ta sẽ trả thù, nhưng chờ nữa chờ mãi, vẫn không thấy Lâm Thanh Vân có hành động gì.
Mãi cho đến khi Thẩm Húc dọn vào nhà mới, Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương cũng dọn từ khu tập thể thanh niên trí thức tới căn nhà đất, hai bên đều mở tiệc mừng, tất cả vẫn gió êm sóng lặng như cũ.
Thời gian trôi nhanh, mùa trồng vội gặt gấp lại tới rồi.
Thẩm Húc cố ý đổi ca với đồng nghiệp, cố gắng dành ra nhiều thời gian nất có thể để quay về thôn Thượng Thủy làm việc giúp Điền Tùng Ngọc.
Vốn dĩ Điền Tùng Ngọc đã quen làm những việc này rồi, tay chân nhanh nhẹn, có Thẩm Húc giúp đỡ lại càng nhanh hơn. Công việc bình thường cô phụ trách chỉ mất nửa ngày đã hoàn thành rồi.
Xong bên này, Thẩm Húc liền qua giúp đỡ Thẩm Hướng Dung, còn Thẩm Hướng Dương sao? Không phải cậu ta tự nhận mình là đàn ông, còn từng vào quân doanh à? Ai thèm quan tâm tới một thằng đàn ông như cậu ta.
Thấy hắn làm vậy, có vài người phụ nữ lắm mồm trong thôn chạy tới chỗ Điền Tùng Ngọc mách lẻo, lời trong lời ngoài đều mang ý Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dung có gì đó, nếu không, sao phải ân cần như vậy làm gì?
Điền Tùng Ngọc trực tiếp đáp lại: “Là tôi bảo anh ấy đi! Hướng Dung đang dạy vũ đạo cho Yến Tử nhà chúng tôi, mọi người cũng biết mấy tháng nay Yến Tử thay đổi nhiều thế nào rồi đấy, tôi phải cảm ơn cô ấy chứ, đúng không? Hơn nữa, quan hệ giữa tôi và cô ấy còn không tệ, cho dù không vì Yến Tử, tôi cũng nên giúp đỡ cô ấy một chút. Cô ấy là con gái trong thành phố, nếu để mình cô ấy làm, nói không chừng làm đến tối còn chưa xong.”
“Nhưng mà công việc của tôi cũng không ít, làm xong cũng quá mệt rồi. Tôi không muốn đi, tất nhiên chỉ có thể sai anh Ba đi rồi! Anh Ba cũng muốn nghỉ ngơi, nhưng anh ấy nghỉ, thì tôi phải đi. Anh ấy không nỡ để tôi quá mệt mỏi, đành phải tự mình đi thôi.”
Mọi người:……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-222-giet-nguoi.html.]
Đột nhiên không kịp đề phòng bị nhét cho đầy miệng cẩu lương.
Sau đó, không ai còn nói chuyện phiếm về Thẩm Húc và Thẩm Hướng Dung nữa.
Hôm đó, bởi vì giữa ngày mùa trồng vội gặt gấp, công việc đồng áng nặng nhọc, mọi người đều rất mệt mỏi, sau khi bận việc xong, gieo hết lúa ra đồng, công việc xong xuôi, tinh thần thả lỏng, buổi tối đều lên giường ngủ sớm hơn mọi ngày.
Hiện giờ Thẩm Thần đã hơn bảy tháng, chạng vạng vừa ngủ một giấc, lúc này rất tỉnh táo. Chăm trẻ con chính là như vậy, con không ngủ, người lớn đừng nghĩ tới chuyện đi ngủ. Thẩm húc để cậu bé nằm sấp trên giường, đẩy chân dạy cậu bé tập bò về phía trước.
Thịch thịch thịch……
Vân Chi
“Anh Cả!”
Đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập kết hợp với tiếng gọi đầy run rẩy truyền đến. Thẩm Húc sửng sốt, đưa con trai cho Điền Tùng Ngọc, ra mở cửa.
Vừa nhìn thấy người đến, hắn đã bị dọa sợ.
Thẩm Hướng Dương mồ hôi đầy đầu, quần áo trên người dính một mảng m.á.u lớn, trên tay cũng đầy máu. Ba hồn bảy vía trên người dường như đã mất quá nửa, tay chân luống cuống, vô cùng hoảng loạn.
“Em bị thương à?”
Thẩm Hướng Dương lắc đầu.
“Hướng Dung bị thương?”
Thẩm Hướng Dương vẫn lắc đầu như cũ.
Thẩm Húc nhíu mày: “Rốt cuộc là làm sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em…… Em……” Cả người Thẩm Hướng Dương run rẩy: “Anh Cả, em g.i.ế.c người rồi!”
Thẩm Húc chấn động!
Giết người?
Giết ai?