Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 221: Tính toán của Du Tiểu Miên
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:10:13
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tiểu Miên bảo, cô ấy sẽ đi nói cho thím Trần biết, Lâm Thanh Vân từng theo đuổi cô ấy, sau khi không theo đuổi được, lại quay sang theo đuổi em. Còn cả Văn Mẫn và nữ thanh niên trí thức khác nữa, Lâm Thanh Vân đều từng có hoặc ít hoặc nhiều ý đồ với bọn họ. Ở trong thôn Lâm Thanh Vân cũng được rất nhiều cô gái thích, về điểm này, thím Trần cũng hiểu rõ.”
“Trước đây anh ta chưa kết hôn, tất nhiên là không ai quản được anh ta,, Nhưng bây giờ anh ta sắp cưới Chu Đình rồi, thím Trần sẽ không cho anh ta cơ hội đi trêu trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi nữa. Chỉ cần để thím Trần biết chuyện này, ắt sẽ đề phòng anh ta. Có cửa khẩu của thím Trần rồi, chúng em chỉ cần cẩn thận hơn một chút là được.”
“Còn một chuyện nữa, tuy rằng Lâm Thanh Vân ra tay hào phòng, dáng vẻ không thiếu tiền, nhưng những thứ anh ta lấy ra, Tiểu Miên đều thấy các nữ đồng trí trong khu tập thể thanh niên trí thức từng có. Hơn nữa, Lâm Thanh Vân vẫn luôn có chút không thích hợp, rất ít khi nhận được thư từ bên ngoài, càng không thấy anh ta nhận đồ từ nơi khác gửi đến. Cho nên, cô ấy nghi ngờ gia thế của Lâm Thanh Vân không hề tốt như những gì anh ta nói.”
“Du Tiểu Miên đã viết thư cho chú cô ấy, nhờ chú cô ấy giúp đỡ điều tra bên quê quán của Lâm Thanh Vân, xem có thể tìm được tin tức hữu dụng, dùng để ước chế ngược Lâm Thanh Vân hay không.”
Sắp xếp còn coi như thỏa đáng, công phòng đủ các mặt.
Thẩm Húc gật đầu: “Cô ấy suy xét thật sự chu đáo. Bên chỗ thím Trần anh cũng sẽ qua nói một câu. Thím Trần còn nghĩ đợi sau khi Chu Đình sinh con, Lâm Thanh Vân có thể an phận sinh sống với con bé, nên trước khoảng thời gian đó, tất nhiên sẽ không cho phép anh ta bị cô gái nào câu đi mất, bởi vậy biện pháp tốt nhất chính là, không cho anh ta cơ hội.
“Con gái trong thôn sợ là còn không bằng Chu Đình, về phương diện này thím Trần rất tự tin. Người khiến bà ấy băn khoăn chính là thanh niên trí thức. Bởi vậy, chỉ cần Du Tiểu Miên nói chuyện với bà ấy xong, anh lại ở bên khuyên một chút, thím Trần sẽ để ý hơn, sẽ cố hết sức giảm bớt lui tới giữa Lâm Thanh Vân và thanh niên trí thức, không cho anh ta tới khu tập thể thanh niên trí thức nữa là tốt nhất. Không có cơ hội tiếp xúc, cơ hội ra tay sẽ không nhiều lắm.”
Thẩm Hướng Dung gật đầu: “Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng trốn tránh anh ta.”
Thấy sắc mặt hai người trở nên ngưng trọng, Thẩm Húc lại cười: “Đừng lo lắng quá, dù sao Lâm Thanh Vân cũng từ ngoài tới, thôn Thượng Thủy không phải nơi anh ta muốn làm gì thì làm. Thật ra không cần quá phiền toái như vậy, em chỉ cần chú ý đừng đi một mình là được, anh ta sẽ không thể làm gì.”
“Còn chuyện lại tiếp tục tìm sách báo phản động để giá họa linh tình, cũng không cần lo lắng. Hiện giờ loại sách này không phải dễ tìm như vậy. Huống chi, chiêu số đã dùng một lần không thành công rồi, chẳng lẽ còn dùng lại lần hai? Thủ đoạn của anh ta chỉ vậy thôi sao?”
Vân Chi
“Em với Tiểu Miên cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà đối với đồ đạc cá nhân, chúng em vẫn sẽ cẩn thận một chút. Tóm lại cẩn thận vẫn tốt hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-221-tinh-toan-cua-du-tieu-mien.html.]
Cứ như vậy, chủ đề này liền chấm dứt ở đó.
Thẩm Hướng Dương nghe hai người phân tích xong, vốn dĩ trong lòng lo lắng không yên cũng bình tĩnh lại không ít. Cậu ta hỏi Thẩm Húc chuyện nhà ở: “Nhà mới phải xây bao lâu mới xong?”
“Chắc khoảng hai tháng nữa!”
Thẩm Húc ngẩn người, đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đợi sau khi xây nhà xong, căn nhà này sẽ bỏ trống. Hai đứa có thể nói trước với đại đội trưởng và bí thư chi bộ thôn một tiếng. Đợi anh dọn đi rồi, hai đứa thuê lại căn nhà này. Nhà mới của anh cũng ở gần đây, mọi người ở gần nhau, dễ chăm sóc nhau hơn. Tiền thuê mỗi năm mười đồng không hề đắc, chắc trong tay hai đứa cũng có.”
Thẩm Hướng Dương gật đầu: “Có. Tuy rằng nhà mình gặp nạn. Nhưng cha đã có chuẩn bị từ trước. Ông ấy để lại cho em và chị gái một số tiền nhỏ, khoản tiền lớn còn dư lại, thì gửi chỗ cậu chúng ta.”
“Vốn dĩ ông ấy nghĩ, không biết đến bao giờ nhà chúng ta mới có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này, chúng em ở bên nhà cậu, không thể ăn không uống không để cậu nuôi được, cũng không muốn chúng em phải khó chịu vì ăn nhờ ở đậu. Bởi vậy số tiền gửi cho cậu rất lớn, chỉ cần em với chị gái không tiêu xài lung tung, dù cơm ngon rượu say, bữa nào cũng thịt cá, cũng đủ nuôi sống mười em với chị gái cả đời.”
Cũng chính bởi vậy, Thẩm Hướng Dương mới cảm thấy mợ Viên được lợi rồi còn khoe mẽ. Những lời lần trước Thẩm Hướng Dung nói, cậu ta đều hiểu. Cậu ta chưa bao giờ cảm thấy chuyện cậu Viên thu lưu bọn họ là chuyện đương nhiên. Chỉ là cảm thấy mợ Viên không tốt, nếu thật sự không muốn cho bọn họ ở lại nhà họ Viên, thì đuổi bọn họ đi là được, trả lại tiền cho bọn họ, cần gì phải đến mức thấy bọn họ ăn ngon một chút lại chỉ cây dâu mắng cây hòe!
Nhưng mà, Thẩm Hướng Dương cũng biết chuyện này không liên quan gì đến cậu mình.
Cậu ta nói tiếp: “Khi chúng em xuống nông thôn, cậu sợ chúng em chịu khổ, đã cho thêm không ít tiền, còn đổi cho chúng em rất nhiều phiếu thông dụng cả nước. Còn chuyện vì sao không đưa hết số tiền kia cho chúng em, cậu cũng nói, vì số tiền ấy quá lớn, sợ chúng em không giữ được. Cậu sẽ giữ giúp số tiền ấy cho chúng em.”
Thẩm Húc chưa từng gặp ông cậu nhà họ Viên này, trong sách cũng không viết về ông ấy nhiều lắm, chỉ mới nghe qua miệng của hai người Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung cũng biết, ông ấy là ông cậu tốt, đáng tiếc không cưới được vợ hiền. Sau này, cái c.h.ế.t của Thẩm Hướng Dung, cũng có một phần là vì khoản tiền kia.
Có điều, bây giờ tất cả đã thay đổi, hai chị em nhà họ Thẩm đã cách mợ Viên xa ngàn dặm, những chuyện đó tất nhiên sẽ không xảy ra nữa.
Ba người nói chuyện thêm một lúc, Thẩm Húc vẫn giữ bọn họ lại ăn cơm chiều như cũ, rồi mới để bọn họ quay về khu tập thể thanh niên trí thức.