Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 220: Không phải Hướng Dương, là em
Cập nhật lúc: 2025-05-13 07:10:10
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà Trần nghiêng đầu liếc mắt nhìn vào trong một cái, lập tức trông thấy Thẩm Hướng Dương đang dạy Thẩm Phồn đọc từng câu từng chữ, còn Thẩm Hướng Dung thì đang dạy Thẩm Song Yến động tác múa.
Nói đến chuyện hai chị em nhà họ Thẩm đang dạy thêm cho Yến Tử và Tam Oa, việc này cả thôn đều biết. Tính ngày tháng, mới dạy chưa bao lâu, nhưng thay đổi của Yến Tử và Tam Oa đúng là rõ như ban ngày.
Đừng thấy Tam Oa chỉ mới bốn tuổi mà coi thường, trẻ con bốn tuổi trong thôn, đứa nào chẳng đang nghịch bùn, chỉ có Tam Oa đã biết đọc vài bài thơ cổ, còn nhận biết không ít chữ. Đặc biệt là sức khỏe của cậu bé, sau vài ngày luyện võ, nắm tay vung lên khỏe mạnh khỏi phải bàn.
Vân Chi
Yến Tử lại càng thay đổi rõ ràng hơn, mới học vũ đạo vài ngày, dáng người, khí chất đã khác hẳn trước đây rồi.
Người trong thôn thấy vậy, đều hâm mộ không chịu nổi, thậm chí có người cũng nảy sinh ý nghĩ muốn chị em nhà họ Thẩm dạy dỗ con cháu nhà mình. Nhưng chị em nhà họ Thẩm chỉ có hai người, ngày thường ngoài làm việc đồng áng kiếm công điểm, bản thân còn phải tự học, theo lời bọn họ nói, bọn họ xuất thân từ dòng dõi thư hương, quy củ trong nhà rất nghiêm, bất cứ khi nào, đều không thể chậm trễ việc học tập.
Nếu đã như vậy, thì lấy đâu ra thời gian dạy người khác? Đó là còn chưa nói đến, Thẩm Húc mời bọn họ, mỗi tháng phải bỏ ra hai đồng đấy. Trong trường tiểu học, học phí một học kỳ bốn tháng cũng mới hai đồng. So ra thì thu phí đắt hơn trường học vài lần, nghe thấy cái giá này, người trong thôn đều đánh trống rút lui.
Bà Trần cũng nằm trong số đó. Nhưng lúc này nhìn thấy Thẩm Song Yến và Thẩm Phồn, lòng hâm mộ vẫn như cũ không giảm, trong lòng cảm thán: Đáng tiếc, nhà mình không dư dả như vậy.
Hiện giờ nghề phụ trong thôn cũng không tệ lắm, hai đồng mỗi tháng, nói ra không phải không có nhà nào trả được. Nhưng bọn họ là người nhà quê, cho dù học được võ thuật và vũ đạo thì có tác dụng gì? Nếu như tiêu phí không lớn, thích học thì học. Nhưng tiêu phí lớn như vậy, sau này không có tác dụng không phải lãng phí sao? Ai nỡ bỏ ra?
Bởi vậy, bà Trần chỉ có thể hâm mộ.
Sau khi bà ấy đi khỏi, nhiệm vụ học tập hôm nay của hai đứa nhỏ cũng coi như hoàn thành rồi. Đợi hai đứa nhỏ ra ngoài chơi, Thẩm Hướng Dương mới đi tới chỗ Thẩm Húc: “Anh Cả, sợ là anh vẫn chưa biết. Em nghe nói Lâm Thanh Vân có thể ra ngoài được, là do nhà họ Chu bỏ tiền ra. Nhà họ Chu dùng thứ đó làm lợi thế, ép Lâm Thanh Vân đồng ý cưới Chu Đình.”
“Bà ta nói không ai dùng d.a.o đặt lên cổ ép Lâm Thanh Vân, đúng là không dùng đao thật, nhưng với tính tình của Lâm Thanh Vân, chỉ sợ nhà họ Chu ép buộc như thế, anh ta vẫn cảm thấy không khác gì dùng đao. Như vậy, nhà họ Chu còn trông cậy vào sau khi sinh con, Lâm Thanh Vân có thể an phận, nhận mệnh sao? Nằm mơ!”
Thẩm Húc liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Em quan tâm tới chuyện của người ta như vậy làm gì, đâu phải em kết hôn? Quả này là ngọt hay đắng, cũng là người ta nếm.”
Nếu Lâm Thanh Vân tính kế nhà họ Chu, coi như vì số tình cảm ít ỏi còn lại, nói không chừng Thẩm Húc sẽ làm gì đó. Nhưng với tình hình trước mắt, rõ ràng là đôi bên tính kế lẫn nhau, ý đồ của nhà họ Chu thế nào, bà Trần không nói, hắn cũng hiểu rõ. Không ngoài việc mượn quan hệ này bám vào người cha kia của Lâm Thanh Vân, nghĩ có thông gia là cán bộ có thể sẽ vớt được chút lợi ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-220-khong-phai-huong-duong-la-em.html.]
Nhà họ Chu tự dẫn sói vào nhà, còn vui mừng, hắn có thể làm được gì? Thôi cứ để bọn họ tự mình cắn xé nhau đi.
Thẩm Hướng Dương nhíu mày, do dự vài lần, cuối cùng vẫn nói: “Anh Cả, có chuyện, em cảm thấy cần nói cho anh biết.”
Thẩm Húc sửng sốt, lập tức nghĩ đến điều gì đó: “Chuyện Lâm Thanh Vân bị bắt, không phải có liên quan với em chứ?”
Thẩm Hướng Dương còn chưa trả lời, Thẩm Hướng Dung đã đi tới: “Không phải Hướng Dương. Là em.”
Cô chậm rãi kể lại đầu đuôi mọi chuyện, sau đó nói thêm: “Em làm như vậy, thứ nhất là vì tính tình của cô bé Tiểu Miên kia không tồi, em với cô ấy rất hợp nhau, quan hệ rất tốt. Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, có thể giúp được thì giúp. Thứ hai là vì, Lâm Thanh Vân cũng dây dưa với em.”
“Tuy rằng Cao Tuấn cũng có ý đồ với em, nhưng đều quang minh chính đại. Tất nhiên em có thể từ chối thẳng thừng, sau năm lần bảy lượt gặp phải trắc trở, anh ta cũng không làm phiền nữa.”
“Lâm Thanh Vân thì khác. Anh ta luôn nói mọi người đều là thanh niên trí thức, dùng cờ hiệu phải giúp đỡ lẫn nhau. Hoặc là nói em là con gái, bọn họ là con trai giúp đỡ nhiều một chút là chuyện nên làm. Anh ta luôn tìm đủ loại lý do, khiến người ta không thể từ chối nổi. Đặc biệt là da mặt anh ta còn rất dày, em lạnh nhạt đáp lại, anh ta cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại càng cản càng hăng hái. Khiến người ta phiền không chịu nổi.”
“Lúc ấy em cảm thấy, làm như vậy vừa là giúp Tiểu Miên, cũng là giải quyết phiền toái cho mình. Huống chi, nếu Lâm Thanh Vân đã dùng thủ đoạn kiểu này để hãm hại Tiểu Miên, lòng dạ ác độc như vậy, có thể thấy được nếu để anh ta ở lại khu tập thể thanh niên trí thức, sẽ là mối họa lớn.”
“Vốn dĩ em với Tiểu Miên cho rằng, sau khi bị bắt đi, anh ta sẽ không quay về được. Trước đây em đã từng thấy Hồng vệ binh bắt người, có ai là không bị chỉnh chết? Ai ngờ lần này mấy tên Hồng vệ binh đến đây, lại là loại yên tiền.”
Thẩm Húc đánh thẳng vào vấn đề yếu hại: “Anh ta có biết, trong chuyện này có bút tích của em không?”
“Chắc là không biết! Khi ấy em chỉ hỏi anh ta mượn đồ như bình thường mà thôi.”
Nghe thấy thế, Thẩm Húc mới thả lòng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm: “Lâm Thanh Vân không phải kẻ ngu, cho dù không biết, cũng đoán ra được Du Tiểu Miên bỏ đồ vào khi nào. Anh ta là loại người thù dai, mặc dù không biết có phải em cố ý hay không, sợ là vẫn sẽ giận chó đánh mèo với em.”
Thẩm Hướng Dương căng thẳng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Húc hỏi lại Thẩm Hướng Dung: “Du Tiểu Miên có tính toán gì không?”