Văn Mẫn hít sâu một hơi, bắt tay vào dọn dẹp, mang bán đôi giày da và đống phiếu cộng lại mới kiếm đủ một trăm. Khoảng cách tới ba trăm đồng còn quá xa, tất nhiên là Lâm Thanh Vân không hài lòng rồi, nhưng cũng may anh ta biết đối phương đã thật sự không còn gì nữa rồi, đành phải từ bỏ, buông tha cho cô ta.
Hai tay Văn Mẫn nắm chặt từ từ thả lỏng, rồi lại nắm chặt. Sau khi lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, cuối cùng mới miễn cưỡng khiến bản thân bình tĩnh lại.
Chỉ hy vọng Lâm Thanh Vân tuân thủ hứa hẹn, đừng khai ra cô ta.
Phòng tạm giam.
Vân Chi
Lúc này tâm trạng của Lâm Thanh Vân rất không vui. Anh ta không định khai ra Văn Mẫn, bởi vì khai ra cô ta, nhất định phải thừa nhận bản thân mua sách cấm để hãm hại Du Tiểu Miên. Anh ta còn muốn ra ngoài, sao có thể ngu dốt kiếm thêm tội cho mình như vậy? Những lời kia chẳng qua chỉ là hù dọa Văn Mẫn mà thôi.
Nhưng, vẫn còn thiếu hơn một trăm nữa, biết kiếm sao cho đủ bây giờ?
“Lâm Thanh Vân, có người tên Chu Đình tới thăm cậu!”
Chu Đình? Hai mắt Lâm Thanh Vân sáng ngời, đột nhiên nảy ra một ý.
***
Nhà họ Chu.
Chu Tam Hà kinh ngạc nhìn con gái nhà mình: “Con nói cái gì? Con đòi cha một trăm năm mươi đồng để cứu Lâm Thanh Vân? Đầu óc con vào nước rồi à? Lấy tiền nhà mình đi cho người ngoài, rốt cuộc Lâm Thanh Vân đã rót cho con mê hồn canh gì, lại khiến con thích nó như vậy? Con là con gái nhà lành, có cần thể diện nữa hay không?”
“Đâu phải con không cần thể diện, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi? Mọi người đều tự do yêu đương. Chúng con, nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, có gì không thể? Cha, thanh niên trí thức Lâm có điểm nào không tốt? Gia thế của anh ấy tốt, vẻ ngoài tốt, còn rất hào phòng. Không có ai tốt hơn anh ấy!”
Chu Tam Hà tức lộn ruột: “Tốt ở điểm nào? Con nói cha nghe xem nó tốt ở điểm nào? Đã tới đây hơn một năm rồi mà công việc đồng áng còn không làm được bằng nữ thanh niên trí thức, chỉ biết lười nhác, dỗ dành một đám kẻ ngốc các con đi làm việc giúp nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-217-anh-ay-se-cuoi-con.html.]
“Anh ấy không phải người như vậy! Là do con tự nguyện. Huống chi, vốn dĩ anh ấy là người thành phố, không biết làm những việc này là chuyện rất bình thường. Anh ấy có người nhà trợ cấp, không lo ăn mặc, không phải dựa vào cái này.”
Chu Tam Hà ôm ngực: “Con… Con… Con không nghĩ thử xem, vì sao cậu ta lại bị bắt? Con muốn cầm tiền đi chuộc cậu ta ra ngoài, không sợ chọc phiền toái cho nhà mình sao?”
“Thanh niên trí thức Lâm nói, anh ấy bị oan, con tin anh ấy! Cha, con đã đi hỏi thăm rồi, Hồng vệ binh nói rõ với con, chỉ cần đưa ba trăm đồng, bọn họ sẽ bỏ qua việc này, sẽ không rước lấy phiền toái về cho nhà mình. Hơn nữa, điều kiện gia đình thanh niên trí thức Lâm rất khá, không phải không lấy ra được số tiền này, nhưng mà nhà anh ta không ở gần đây, núi cao đường xa, phải mất thời gian gửi thư. Vấn đề của anh ấy không chờ được, nên mới nghĩ tới chuyện hỏi vay con.”
“Trong tay anh ấy đã có hơn một trăm rồi, chỉ cần cho anh ấy vay thêm hơn một trăm nữa là được. Anh ấy nói anh ấy sẽ trả lại, còn trả cả tiền lãi. Hơn nữa…… Hơn nữa……”
Khuôn mặt Chu Đình đỏ ửng lên, có vài phần ngượng ngùng: “Anh ấy nói, anh ấy sẽ cưới con.”
“Cưới con?” Chu Tam Hà vỗ mạnh lên bàn một cái: “Lâm Thanh Vân muốn cưới con? Cậu ta á? Cha tuyệt đối không đồng ý! Số tiền này cha cũng sẽ không cho con, con bóp c.h.ế.t cái ý nghĩ đó đi!”
Chu Đình bật khóc: “Cha, con đã mười tám tuổi rồi, con gái trong thôn bằng tuổi con đều đã lấy chồng, cho dù chưa gả cũng đã có người thương rồi. Chẳng lẽ cha mẹ muốn con ở vậy cả đời, không lấy được chồng sao?”
“Còn không phải là do con kén chọn à, người này chướng mắt, người kia cũng chướng mắt!”
“Mấy người làm mai với con trước đó, có ai không phải nông dân chân đất, con có thể nhìn trúng sao?”
Chu Tam Hà liếc lắm lườm con gái một cái: “Con gái trong thôn chúng ta, có ai không gả cho nông dân? Con cứ kén chọn đi. Con gái con đứa, cả ngày nói tới hai chữ gả chồng, không biết e lệ chút nào.”
Đúng lúc ấy, bà Trần vợ của Chu Tam Hà xốc mành bước vào: “Con gái lúc nào cũng treo hai chữ gả chồng bên miệng là không tốt, nhưng có vài lời Đình Đình nói không hề sai. Nếu có thể gả cho người thành phố, ai bằng lòng gả cho anh nông dân?”
Chu Tam Hà nhíu mày: “Bà có ý gì? Không phải bà định đồng ý chuyện của con bé với thanh niên trí thức Lâm đấy chứ?”
…