Từ huyện trở về. Văn Mẫn nằm liệt trên giường, trên mặt không còn chút huyết sắc nào.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Lâm Thanh Vân là người dịu dàng săn sóc, đối xử chân thành thân sĩ. Nhưng hôm nay cô ta mới biết, hóa ra cái gọi là thân sĩ chẳng qua chỉ là lớp vỏ ngụy trang của anh ta mà thôi. Khi anh ta lột bỏ lớp ngụy trang ấy ra, khuôn mặt thật lại xấu xí như thế.
Văn Mẫn nghiến răng nghiến lợi, thầm hận không thôi.
Lâm Thanh Vân không phục khi bị Du Tiểu Miên đánh một cái tát trước mặt mọi người, cô ta sao có thể phục? Nhưng chẳng qua cô ta chỉ thầm mắng vài câu trong lòng. Do Lâm Thanh Vân không cam tâm cứ như vậy bỏ qua cho đối phương, đề nghị dạy dỗ Du Tiểu Miên một trận.
Lúc ấy anh ta nói thế nào nhỉ?
“Đồng chí Văn Mẫn, nếu chỉ mình tôi thì thôi. Tôi là đàn ông, không sao cả. Nhưng cô là con gái, thể diện của con gái quan trọng thế nào, sao cô ta nói đánh là đánh luôn được. Cô mới đến thôn Thượng Thủy chưa lâu, đã bị cô ta làm mất mặt như thế, sau này sao có thể dừng chân được trong thôn? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy ấm ức thay cho cô.”
“Nói ra cũng là lỗi của tôi, lúc ấy tôi quá hoảng loạn, cứ cắm đầu chạy về phía trước theo bản năng, không chú ý tới cô. Nếu lúc ấy người bên cạnh cô là tôi, không phải cô ta thì tốt rồi. Lợn rừng hung tàn như vậy, vốn dĩ cô đã rất sợ rồi, trong tình thế cấp bắt kéo lấy cô ta, chẳng qua cũng vì bản năng cầu sinh trong người mà thôi. Cô ta quá chuyện bé xé ra to, cố tình chụp mũ cho cô cái tội cố ý hại cô ta.”
“Đồng chí Văn Mẫn, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ nghĩ cách để cô xả giận.”
Anh ta chưa hề nói một câu phẫn hận nào, ngược lại giống như đang an ủi bênh vực kẻ yếu. Cô ta tin vào những lời ấy, chẳng những tin, còn rất cảm động!
Bây giờ nghĩ lại, tất cả hóa ra đều là diễn trò!
Văn Mẫn cắn môi dưới chảy cả máu, vẫn không hề phát giác.
Thật ra cô ta cũng không biết Lâm Thanh Vân sẽ dùng cách gì, Lâm Thanh Vân chỉ bảo cô ta trộm giấu đồ vào trong ngăn tủ của Du Tiểu Miên, đồ vật được bọc trong tấm vải đỏ, bởi vì tin tưởng Lâm Thanh Vân, cô ta chưa từng mở ra xem.
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-216-doi-tien-van-man.html.]
Lâm Thanh Vân nói, chỉ muốn dạy cho Du Tiểu Miên một bài học. Sẽ không có chuyện gì lớn.
Bởi vậy, khi Hồng vệ binh tới cửa, cô ta căn bản không nghĩ tới việc này có liên quan gì với mình. Mãi cho đến khi Lâm Thanh Vân bị bắt, cô ta mới bừng tỉnh hiểu ra.
Mấy ngày qua, cô ta vẫn luôn lo lắng đề phòng, sợ Lâm Thanh Vân khai ra mình.
Cũng may Lâm Thanh Vân không khai ra, nhưng lại có chuyện càng đáng sợ hơn đang chờ cô ta phía trước.
Lâm Thanh Vân uy h.i.ế.p cô ta, đòi cô ta ba trăm đồng. Nếu không cho tiền, đối phương sẽ khai ra cô ta. Dù sao nếu không có tiền, anh ta cũng không ra được, chi bằng cá c.h.ế.t lưới rách, kéo theo cái đệm lưng.
Ba trăm đồng, cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Trên người cô ta cộng lại mới chỉ có bảy mươi đồng.
Tuy rằng cha mẹ cô ta đều là công nhân viên chức, nhưng không hề giàu có. Bởi vì bên trên còn ông bà nội vẫn đang khỏe mạnh, bên dưới còn có năm đứa con nheo nhóc. Cả gia đình chín miệng ăn, đều trông cậy vào cha mẹ cô ta nuôi sống.
Trong tình huống ấy, cho dù cả hai vợ chồng đều là công nhân viện chức, cuộc sống vẫn rất khó khăn.
Từ nhỏ cô ta đã biết, phải nói ngọt, phải biết dỗ dành người khác, phải biết giả vờ yếu thế, có bản lĩnh đóng vai kẻ đáng thương, khiến người khác đau lòng, mới có thể đạt được thứ mà mình muốn. Bởi vậy, từ nhỏ tới lớn cuộc sống của cô ta ở nhà không tính là kém. Đặc biệt sau khi lên cấp ba, thi thoảng còn có nam đồng chí xum xoe, tặng đồ cho cô ta, cuộc sống của cô ta càng khá hơn một chút. Bút máy và giày da chính là lấy được từ đó.
Nhưng mà cô ta chưa bao giờ nghĩ tới, từng chiêu từng bài trước kia luôn thuận lợi, lại có lúc sẽ mất đi hiệu lực. Nên xuống nông thôn vẫn phải xuống nông thôn. Mẹ cô ta c.h.ế.t sống không chịu nhường công việc cho cô ta thế thân, còn nói sau này để lại cho em trai cô ta. Cô ta chỉ là con gái, sẽ phải gả ra ngoài, cho cô ta chẳng khác nào cho người khác.
Nhưng không phải mẹ cô ta không thương cô ta chút nào. Bởi vậy trước khi xuống nông thôn, mẹ cô ta từng nhét cho cô ta bảy mươi đồng và một ít phiếu. Nói ra thì, đây cũng là toàn bộ những gì trong nhà có thể lấy ra được, sau này trong nhà sẽ không gửi tiền cho cô ta nữa. Dù sao trong nhà phải tiêu phí nhiều, mẹ cô ta bảo cô ta thông cảm cho bà ấy.
Trong nhà không dựa vào được, nếu cô ta còn ở nhà, thật ra có thể nghĩ cách kếm từ trên người mấy bạn nam đồng học, đáng tiếc bây giờ đã xuống nông thôn, đã chặt đứt liên hệ. Cô ta mới tới thôn Thượng Thủy, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, toàn bộ tinh lực đều đặt trên người Lâm Thanh Vân, không hề tiếp xúc với nam đồng chí khác.
Vốn dĩ tưởng rằng gia thế của Lâm Thanh Vân không kém… Ai ngờ anh ta lại là tên cặn bã như vậy!