Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 214: Xấu hổ chết mất
Cập nhật lúc: 2025-05-13 06:54:08
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Hướng Dung ngồi bên tay trái Du Tiểu Miên, nhìn tình hình trước mắt có chút cảm khái. Diêm Chí Văn nói những câu đó rất có lý, chuyện này thật sự không phải lỗi của Du Tiểu Miên. Nhưng ai có thể bảo đảm, sau khi đồ đạc của mọi người bị lật tung lên, vứt tung tóe khắp nơi, còn bị tổn hại, sẽ không có người giận chó đánh mèo lên người Du Tiểu Miên? Có! Nhất định sẽ có người nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ một chiêu này của Du Tiểu Miên đã xua tan được hết oán hận vô hình của mọi người đối với mình rồi. Hiện tại hơn nửa số người trên bàn, không những không oán hận, thậm chí trong lòng còn sinh ra ấn tượng tốt, còn cảm kích cô ấy.
Thẩm Hướng Dung có chút kinh ngạc. Du Tiểu Miên chỉ mới mười sáu tuổi, tuổi tác như vậy, thủ đoạn như vậy, tâm tính như vậy, đều khiến người ta không thể không thán phục.
Nhìn lại Thẩm Hướng Dương cùng tuổi với cô ấy xem, chênh lệch rõ ràng. Không phải Thẩm Hướng Dương không làm được, mà là không thể nghĩ ra được. Đạo lý đối nhân xử thế, luôn là nhược điểm của cậu ta.
Nhưng mà, em trai nhà mình cũng có rất nhiều ưu điểm.
Thẩm Hướng Dung gắp một miếng thịt bò khổ bỏ vào trong bát của Thẩm Hướng Dương, sau đó quay đầu sang cười đùa nói chuyện với Du Tiểu Miên.
Thẩm Hướng Dương nhìn Du Tiểu Miên, tròng mắt trợn trừng sắp rớt cả ra ngoài.
Chị gái thân thiết với cô ấy như vậy từ khi nào thế? Cậu ta đã cố gắng theo dõi cẩn thận rồi, sao vẫn để Du Tiểu Miên chui chỗ trống nhỉ? Tức c.h.ế.t rồi, tức c.h.ế.t rồi, tức c.h.ế.t rồi!
Thẩm Hướng Dương hung hăng cắn thịt khô, há to mồm nhấm nuốt, giống như miếng thịt khô trong miệng chính là Du Tiểu Miên vậy.
Rượu đủ cơm no, bữa tiệc kết thúc. Du Tiểu Miên tri kỷ bảo mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi, tự cô thu dọn là được rồi. Thẩm Hướng Dung chủ động giúp đỡ, hai người bê bát đũa ra ngoài rửa. Thẩm Hướng Dương theo sau, cùng đi ra ngoài, khuôn mặt sa sầm xuống, giống như người khác nợ cậu ta tám trăm vạn không bằng.
Thẩm Hướng Dung không hiểu nổi: “Em làm sao vậy, cả ngày hôm nay đều không bình thường.”
Thẩm Hướng Dương rất buồn bực, chiều nay sau khi Lâm Thanh Vân bị bắt đi, cậu ta tò mò hỏi Du Tiểu Miên một câu, sao cô ấy có thể bỏ sách vào trong ngăn tủ của Lâm Thanh Vân? Lúc ấy cậu ta mới biết được, trong chuyện này còn có bàn tay giúp đỡ của chị gái nhà mình.
“Chị, chị giúp Du Tiểu Miên dẫn Lâm Thanh Vân ra ngoài, sao không nói cho em biết?”
Thẩm Hướng Dung cười rộ lên: “Hóa ra là em lo lắng chuyện này à? Yên tâm đi! Chị chỉ tới mượn đồ của Lâm Thanh Vân thôi, coi như giao lưu bình thường. Cho dù có người nghi ngờ, chị vẫn có thể đứng ra nói, chị thật sự chỉ tới mượn đồ, không biết Tiểu Miên nhân cơ hội ấy đã vào phòng.”
Vân Chi
Tiểu Miên, Tiểu Miên, vậy mà đã phát triền tới bước này rồi, có cần gọi nhau thân mật thế không? Cậu ta đang lo lắng chuyện kia sao? Chuyện cậu ta lo lắng, chị gái lại không hiểu chút nào.”
Chị à, chị coi Du Tiểu Miên là bạn, nhưng Du Tiểu Miên, người ta đối với chị không đơn giản như vậy đâu!
“Chị, ý của em không phải như vậy. Lâm Thanh Vân rất đáng ghét, luôn nhìn chằm chằm vào chị, còn tìm đủ loại cơ hội để tới gần chị. Có việc cần giúp, chị cứ nói với em, để em dẫn anh ta ra ngoài, không phải cũng như nhau sao?”
Nói xong, cậu ta còn trừng mắt với Du Tiểu Miên: “Sau này, có việc gì cô cứ tới tìm tôi, đừng tìm chị gái tôi nữa!”
Thẩm Hướng Dung & Du Tiểu Miên:……
“Tôi là con gái, chị cậu cũng là con gái, đương nhiên tìm chị gái cậu càng tiện hơn rồi. Cậu là đàn ông…” Du Tiểu Miên chỉ tay vào Thẩm Hướng Dương, rồi lại chỉ vào người mình: “Cậu cảm thấy chúng ta thích hợp sao?”
Đương nhiên là không thích hợp rồi. Nhưng mà……
Thẩm Hướng Dương cắn răng: “Tóm lại, cô không được tìm chị gái tôi nữa! Cô cách xa chị gái tôi một chút!”
Nói xong, cậu ta duỗi tay, kéo Thẩm Hướng Dung đến bên người mình.
Du Tiểu Miên:……
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-214-xau-ho-chet-mat.html.]
Quả thực CMN không thể hiểu được!
Du Tiểu Miên cũng bắt đầu bực mình.
“Tôi bảo này Thẩm Hướng Dương, cậu làm sao thế? Chuyện giữa con gái với nhau, cậu trộn lẫn làm gì? Chị gái cậu là chị gái cậu, đâu phải vợ cậu? Cho dù là vợ cậu thật, cúng là cá thể độc lập, không phải đồ vật thuộc quyền sở hữu của cậu. Cậu quản trời quản đất, còn quản cả việc chị ấy kết bạn với ai sao?”
“Còn nữa, rốt cuộc tôi đắc tội cậu chỗ nào hả? Lần nào cậu nhìn tôi, ánh mắt đều kỳ quái. Đặc biệt là khi tôi nói chuyện với chị gái cậu, sắc mặt ấy giống như tôi vừa gây ra tội ác tay trời không bằng, đề phòng tôi như phòng cướp vậy. Nếu hôm nay cậu không nói rõ ràng với tôi, chúng ta không xong chuyện đâu!”
Thẩm Hướng Dương không phục trừng lại: “Trong lòng cô mang ý xấu đối với chị gái tôi!”
“Tôi có ý xấu với chị gái cậu khi nào?”
“Chính miệng cô từng nói, đáng tiếc cô là phụ nữ, nếu không sẽ cưới chị gái tôi về nhà. Cô muốn cưới chị gái tôi, cô lại còn là con gái! Đầu óc cô có bệnh, đồ thần kinh, biến thái!”
Du Tiểu Miên:……
Thẩm Hướng Dung:……
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Rất lâu sau, Thẩm Hướng Dung mới bật cười, sau đó càng không nhịn được cười lớn hơn.
“Mẹ kiếp!” Thiếu chút nữa Du Tiểu Miên đã chửi tục: “Thẩm Hướng Dương, rốt cuộc là đầu óc tôi có bệnh, hay là đầu óc cậu bị bệnh thế? Cậu không biết thế nào là nói thật, thế nào là nói đùa sao? Cậu bị thiểu năng trí tuệ à?”
Thẩm Hướng Dương luôn tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh :……
Cô mới thiểu năng trí tuệ, cả nhà cô đều thiểu năng trí tuệ!
Thẩm Hướng Dung ôm bụng, khó khăn lắm mới nhịn được cười, nói: “Hướng Dương, trước kia khi em đọc truyện cổ tích, đặc biệt là khi đọc Tây Du Ký, có phải em cũng từng nói, nếu em cũng có bảy mươi hai phép biến hóa như Tôn Ngộ Không thì tốt biết mấy, nhớ không? Lời kia của Tiểu Miên cũng giống vậy, đều chung một ý, chỉ là cảm khái mà thôi.”
Du Tiểu Miên nghiến răng: “Tôi chỉ cảm thấy chị gái cậu xinh đẹp dịu dàng có khí chất, mới hâm mộ mà thôi!”
Thẩm Hướng Dương:……
Bây giờ cậu ta còn hiểu lầm nữa, thì đúng là thiểu năng trí tuệ thật.
Nhầm lẫn hài hước như vậy, Thẩm Hướng Dương rất xấu hổ, không nhịn được gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn ngó xung quanh.
“Chuyện đó… Chuyện đó coi như tôi sai rồi. Để tôi… Tôi rửa bát giúp cô.”
Nói xong, cậu ta cướp lấy giẻ rửa bát trong tay Du Tiểu Miên, ngồi xổm người xuống, dùng sức rửa bát, sống lưng thẳng đứng, gần như không dám quay đầu lại xem biểu cảm trên mặt hai người.
Mất mặt quá! Quá mất mặt!
Du Tiểu Miên không bám lấy vấn đề này không bỏ, thấy cậu ta cướp việc của mình, còn có chút xấu hổ, vừa định nói để mình làm, đã bị Thẩm Hướng Dung ngăn cản.
“Để nó rửa đi! Coi như thay lời xin lỗi em! Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.
Đợi hai người đi khỏi, Thẩm Hướng Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Chị gái cậu vẫn là tốt nhất, biết giúp cậu ta dẫn Du Tiểu Miên đi, nếu không còn tiếp tục ngốc tại chỗ này, sợ là cậu ta sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất.