Lâm Thanh Vân bị mang đi.
Người trong thôn nghị luận sôi nổi, đều nói trước đây không nhìn ra, thanh niên trí thức Lâm lại là loại người này. Hiện giờ bị bắt, chắc không ổn rồi.
Mọi người trong khu tập thể thanh niên trí thức, sắc mặt mỗi người mỗi khác. Các nam đồng chí còn ổn, người có quan hệ không tồi với Lâm Thanh Vân, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng cho đối phương, nhưng phần lo lắng ấy không đủ để bọn họ ngoi đầu lên giúp đỡ. Có vài người nhìn thấu bản tính của Lâm Thanh Vân, khinh thường làm bạn với anh ta, tất nhiên là không phải chuyện của mình mình không quan tâm rồi. Còn một số người ngày thường từng nhận ơn huệ nhỏ của Lâm Thanh Vân, coi Lâm Thanh Vân như thiên lôi sai đâu đánh đó, thấy không chiếm được lợi nữa đều bo bo giữ mình.
Các nữ đồng chí được Lâm Thanh Vân chiếu cố rất nhiều, lúc này trong lòng vô cùng phức tạp, vừa nghĩ Lâm Thanh Vân rơi vào tay Hồng vệ binh rồi, còn cách nào cứu được anh ta không? Vừa nghĩ lại rốt cuộc chuyện kia là thế nào? Quyển sách kia thật sự là của Lâm Thanh Vân? Sao Du Tiểu Miên cũng bị liên lụy vào? Ai là người cử báo Du Tiểu Miên?
Chỉ có Văn Mẫn, trước đó vẫn kiêu căng ngạo mạn, thậm chí còn dám hô to gọi nhỏ với Hồng vệ binh, nhưng từ khi Lâm Thanh Vân bị bắt đi, sắc mặt cô ta lại xám trắng, cả người giống như mất hết sức lực, hai chân nhũn ra, phải vịn vào tủ mới có thể đứng vững, cả người run lên bần bật.
Nhưng mà lúc này, mọi người đều đang cúi đầu thu dọn đồ đạc bị Hồng vệ binh ném lung tung, không ai phát hiện ra cô ta khác thường.
Du Tiểu Miên nhìn bãi hỗn độn dưới đất, đứng dậy nói: “Do tôi làm liên lụy đến mọi người, tôi vô cùng xin lỗi.”
Mấy người có quan hệ tốt với Du Tiểu Miên, nghe thấy cô ấy nói như vậy, lập tức nhíu mày: “Sao có thể nói là tại cậu được, rõ ràng là do Lâm Thanh Vân mới đúng, có liên quan gì với cậu đâu, ngay cả cậu cũng gặp phải tai bay vạ gió đấy.”
Diêm Chí Văn gật đầu: “Đúng thế. Đồng chí Tiểu Miên, cô đừng áy náy, chuyện này không phải lỗi của cô.”
“Tuy rằng tôi không biết vì sao sách cấm ở trong ngăn tủ của Lâm Thanh Vân, người bị cử báo lại là tôi. Với tôi mà nói, lần này đúng là xem như tai bay vạ gió. Nhưng cho dù thế nào, tóm lại cũng vì không lục soát ra được đồ từ chỗ tôi, bọn họ mới lục soát tất cả đồ đạc của mọi người một lần. Nói cho cùng vẫn là vì tôi bị cử báo mới đưa tới chuyện này.”
“Để biểu đạt xin lỗi, thế này nhé, tối nay tôi mời mọi người một bữa. Trong tay tôi còn không ít phiếu, có thể vào thôn đổi vài thứ. Hai ngày trước tôi nghe chị dâu Trần nói, Trần Nhị Cẩu bắt được ba con cá mới ăn một con, hai con còn lại vẫn nuôi trong lu nước. Đồng chí Thẩm Húc làm việc ở đội vận chuyển, phúc lợi tốt, mua thịt từ đơn vị bọn họ không cần phiếu, mỗi lần về nhà anh ấy đều mua một miếng, chắc hẳn nhà bọn họ vẫn còn thừa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-213-moi-moi-nguoi-an-com.html.]
“Hơn nữa, bây giờ mới đầu tháng tư, năm trước có nhiều nhà làm đồ sấy nhất định vẫn chưa ăn hết, những thứ đó đều có thể đổi được. Còn về gà, đằng sau vườn của thanh niên trí thức chúng ta có nuôi ba mươi con, mổ một con tính vào phần của tôi. Hôm nay, chúng ta ăn một bữa đã đời!”
Cô ấy vừa nói như vậy, có vài người vốn dĩ mang vài phần oán khí, lúc này cũng tiêu tan, thậm chí còn có chút chờ mong. Sau khi thanh niên trí thức bọn họ xuống nông thôn, thật ra cuộc sống không khác người trong thôn lắm, có vài người gia đình dư dả được trợ cấp, cũng thi thoảng mới cải thiện một bữa, cách bảy tám ngày mới mua thêm món ăn mặn. Muốn có thịt có cá còn có cả gà, ăn thả cửa như vậy, là chuyện không thể nào.
Lâm Thanh Vân bị bắt đi, trong khu tập thể thanh niên trí thức vẫn còn mười lăm người, nếu muốn mời mọi người ăn no, Du Tiểu Miên cũng phải trả giá không nhỏ.
Diêm Chí Văn có chút băn khoăn: “Đồng chí Tiểu Miên, không cần làm vậy. Nếu muốn trách, việc này cũng chỉ có thể trách Lâm Thanh Vân, hoặc người cử báo cô. Nào có đạo lý bản thân chịu ấm ức còn phải đền bù cho mọi người?”
Vài người nghe thấy thế hơi nhíu mày.
Đù! Du Tiểu Miên cam tâm tình nguyện thì liên quan gì đến Diêm Chí Văn cậu?
Thích xen vào việc của người khác à? Diêm Chí Văn cậu có công việc tốt ở xưởng thực phẩm, chính mình cơm ngon rượu say, không thèm khát bữa cơm này, nhưng bọn họ thèm! Nếu cậu cảm thấy băn khoăn thì bản thân đừng ăn nữa không phải được rồi sao? Cần gì phải mở miệng nói như thế?
Vân Chi
Lời này vừa nói ra, còn ai không biết xấu hổ muốn Du Tiểu Miên mời khách?
Du Tiểu Miên lại không vì những lời ấy mà thay đổi ý định của mình, cô cười hì hì nhìn Diêm Chí Văn: “Ôi dào, tôi chỉ muốn mời mọi người ăn một bữa cơm mà thôi. Nếu không, thì coi như không phải tôi xin lỗi, mà là chúc mừng tôi hữu kinh vô hiểm, gặp dữ hóa lành, được chứ? Dù sao đã bị cử báo, bị Hồng vệ binh tới tận cửa, tôi vẫn có thể thoát thân, nhìn thế nào cũng là chuyện tốt, không phải sao?”
Du Tiểu Miên đã nói như vậy rồi, Diêm Chí Văn đành ngậm miệng.
Mọi chuyện cứ như vậy quyết định xong, Du Tiểu Miên khua chiêng gõ mõ thu xếp, vài vị thanh niên trí thức cũng xung phong nhận việc, đi đổi đồ giúp Du Tiểu Miên. Du Tiểu Miên vô cùng dễ nói chuyện, lập tức đồng ý, còn bảo bọn họ đừng khách sáo, muốn ăn cái gì thì đổi cái đó.
Bởi vậy, đợi đến khi bữa tối ra lò, một bàn tràn đầy đồ ăn, có tận mười bảy mười tám món số lượng còn không ít. Mười lăm người bọn họ, cả đám đều ăn bụng no tròn, sắc mặt sung sướng thỏa mãn.