Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 212: Hóa ra là có thù oán

Cập nhật lúc: 2025-05-13 06:54:04
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Vân trừng mắt hung ác nhìn Du Tiểu Miên, lúc này còn gì là anh ta không rõ nữa. Có lẽ kế hoạch của anh ta đã bị phát hiện ra từ lâu rồi, Du Tiểu Miên biết chuyện đã tương kế tựu kế, g.i.ế.c ngược lại anh ta.

“Các bác các thím nói đều đúng, cháu cũng cảm thấy như vậy. Nhưng đồng chí Lâm Thanh Vân lại không cho rằng như thế, anh ta nói do cháu hãm hại anh ta. Cháu không biết vì sao anh ta lại nói thế, khả năng là vì mấy hôm trước cháu từng tát anh ta một cái trước mặt mọi người, trong lòng anh ta không thoải mái, nên mới hận cháu.”

Gã đầu đinh sửng sốt: “A, hóa ra còn có thù cũ.”

Nếu là như thế, thì dễ hiểu rồi. Biết phải c.h.ế.t nên muốn kéo theo cả kẻ thù xuống nước mà thôi. Còn vì sao thư cử báo lại viết tên Du Tiểu Miên, có lẽ vì bọn họ đều là thanh niên trí thức, có lẽ là nhầm lẫn thật.

Khó trách, khi bọn họ vừa mới vào nhà đã phát hiện ra Lâm Thanh Vân không bình thường. Khi nghe nói Du Tiểu Miên giấu sách báo phản động, trên mặt còn hiện lên một tia đắc ý. Mà khi bọn họ không tìm được gì từ chỗ Du Tiểu Miên, định đi lục soát các phòng khác, sắc mặt đối phương lại tương đối khó coi. Hóa ra là vì người có vấn đề chính là anh ta!

Du Tiểu Miên gật đầu: “Đúng là có chút thù oán. Nhưng dù vậy, tôi vẫn muốn nói rõ ràng mọi chuyện. Hôm nay Lâm Thanh Vân nói ra những lời ấy, tuy rằng đa số người đều hiểu vì chúng tôi có thù oán nên anh ta mới cố ý làm như vậy. Nhưng sợ là vẫn có người cảm thấy tôi có vấn đề. Tôi là con gái, miệng đời đáng sợ, không thể vì lời nói của anh ta mà ôm thanh danh xấu cả đời như vậy được.”

Sau đó, Du Tiểu Miên lại lần nữa quay về phía Lâm Thanh Vân: “Thứ nhất là nguồn gốc của sách cấm, thứ hai mọi người đều biết, ngăn tủ của anh lúc nào cũng khóa chặt, chìa khóa lại nằm trong tay anh. Xin hỏi, dưới tình huống tôi không hề có chìa khóa, không hề phá khóa, tôi phải làm thế nào mới bỏ được sách cấm vào trong ngăn tủ ấy?”

Có nam thanh niên trí thức lấy lại tinh thần: “Đúng thế, mỗi lần ra ngoài, Lâm Thanh Vân đều khóa tủ lại.”

Lâm Thanh Vân cũng sửng sốt! Ý thức về không gian riêng của anh ta tương đối mạnh, không muốn người khác đụng chạm vào đồ của mình, bởi vậy mới mua khóa tủ về, trước khi ra ngoài luôn khóa tất cả mọi thứ lại. Về lý mà nói, Du Tiểu Miên sẽ không làm được.

Khóe miệng Du Tiểu Miên khẽ cong lên: “Cho nên, anh nói do tôi hãm hại anh, do tôi bỏ sách cấm vào ngăn tủ của anh, lời này căn bản không dùng được, không hề có đạo lý. Đồng chí Lâm Thanh Vân, đúng là chúng ta có chút ân oán, nhưng anh không thể vì thế mà cứng rắn vứt tội danh của mình lên đầu tôi vậy chứ? Quá độc ác.”

Gã đầu đinh xem như đã hiểu hết toàn bộ. Anh ta nhìn về phía Lâm Thanh Vân, ánh mắt càng chán ghét hơn, sau đó anh ta vung tay nói với đám đàn em của mình: “Mang đi!”

“Không, không! Đừng bắt tôi! Không phải tôi! Tôi không làm thế!”

Lâm Thanh Vân thật sự luống cuống rồi. Anh ta vạn lần không ngờ, bản thân lại tự vác đá nện chân mình. Trong lòng anh ta không cách nào bình tĩnh nôi, sao lại như thế? Tại sao lại như thế? Là Du Tiểu Miên, nhất định là do cô ta. Nhưng rốt cuộc Du Tiểu Miên làm thế nào để bỏ được sách cấm vào trong nhỉ?

Một quyển sách không tính là lớn, lại đặt dưới tầng chót trong ngăn tủ, dùng quần áo mùa đông hiện giờ không mặc đến che đậy, anh ta không phát hiện ra là chuyện quá bình thường. Nhưng khóa tủ của anh ta không hề có dấu vết bị cạy mở, nếu không sao anh ta có thể không phát hiện ra, vậy thì cô ta đã làm thế nào nhỉ? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-212-hoa-ra-la-co-thu-oan.html.]

Trong khoảnh khắc ấy, đột nhiên Lâm Thanh Vân nhớ tới, ba ngày trước, Thẩm Hướng Dung từng tới mượn đồ của anh ta. Lúc đó trong phòng chỉ có một mình anh ta, bởi vì ở nhà nên anh ta không khóa tủ lại. Thấy người đến là Thẩm Hướng Dung, anh ta còn đang định tạo quan hệ tốt với cô, nên anh ta không nghĩ nhiều, bắt được cơ hội xum xoe hiếm có lập tức cho cô mượn đồ ngay, còn nhiệt tình tiễn cô ra tận cửa, nhân cơ hội nói chuyện phiếm với cô ấy.

Từ lúc đi đến lúc về, cũng chỉ mất một hai phút, thời gian rất ngắn nhưng muốn giấu một quyển sách, hoàn toàn đủ rồi.

Đúng! Nhất định là như thế!

Sau khi nghĩ kỹ đầu đuôi, Lâm Thanh Vân quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Hướng Dung một cái.

Lúc này Thẩm Hướng Dung đang nói chuyện với Thẩm Hướng Dương, không hề nhìn anh ta. Ánh mắt Lâm Thanh Vân nhíu chặt lại. Nếu sự thật là như vậy, thì Thẩm Hướng Dung là vô tình, hay là cố ý?

Có phải cô ấy đang cố ý giúp Du Tiểu Miên hay không? Nhất định là như vậy, nếu không sao lại trùng hợp như thế.

Vân Chi

Hai người đạt thành liên minh từ khi nào?

Thẩm Hướng Dung vừa tới nơi này chưa lâu, anh ta tự nhận mình chưa từng đắc tội với cô ấy, ngược lại còn đối xử vô cùng nhiệt tình. Vì sao cô ấy phải làm như vậy?

Lâm Thanh Vân chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại thua trong tay hai người con gái.

“Đi mau!”

Thấy Lâm Thanh Vân đứng yên bất động, gã đầu đinh không kiên nhẫn đẩy đối phương một cái khiến Lâm Thanh Vân thiếu chút nữa đã ngã ra đất.

Làm sao bây giờ? Anh ta phải làm sao bây giờ? Nói ra sự thật sao? Không, không được! Nói ra chẳng những không cứu được bản thân, còn khiến tội lỗi của mình càng nặng hơn.

Sách là do anh ta mua về, anh ta định dùng quyển sách ấy để giá họa cho DU Tiểu Miên. Nói ra, chẳng những tương đương với đã thừa nhận bản thân mua sách cấm, còn thừa nhận tội vu oan hãm hại.

Xong rồi! Sắc mặt Lâm Thanh Vân xám trắng. Rơi vào tay Hồng vệ binh, không c.h.ế.t cũng mất một lớp da!

Anh ta xong rồi!

Loading...