Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 211: Hôm qua cậu ta còn lên huyện

Cập nhật lúc: 2025-05-13 06:54:02
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Thanh Vân bị dọa nhảy dựng, trong lòng lập tức sinh ra dự cảm không tốt. Anh ta quay đầu nhìn lại, thì trông thấy trong tay Hồng vệ binh đang cầm một tấm vải đỏ, trên tấm vải đỏ chính là quyển sách do anh ta mua về.

Mặt gã đầu đinh đầy vui mừng: “Quả nhiên là có sách báo phản động. Lục ở đâu ra?”

“Trong ngăn tủ bị khóa này, chúng tôi phải phá khóa.”

“A? Ngăn tủ này là của ai?”

Mọi người ồn ào lui lại, ánh mắt lướt qua người Lâm Thanh Vân.

Gã đầu đinh đi tới trước mặt Lâm Thanh Vân, anh ta còn chưa nói gì, Lâm Thanh Vân đã vội vàng tỏ thái độ: “Quyển sách này không phải của tôi.”

Vân Chi

Du Tiểu Miên khịt mũi: “Lời này của đồng chí Lâm hay thật đấy. Lục soát ra được từ trong ngăn tủ của anh, không phải của anh còn có thể là của tôi chắc? Hay là sách của tôi mọc chân, tự chạy sang ngăn tủ của anh?”

Cô nhìn về phía gã đầu đinh: “Đồng chí, tôi thấy khả năng là cử báo không sai, chỉ là người cử báo không hiểu rõ tình hình lắm, nên mới cử báo sai người, khiến các anh vất vả rồi. Không ngờ trong số chúng tôi thế mà lại có một con sâu làm rầu nồi canh như vậy.”

Lâm Thanh Vân biến sắc, đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên trong óc, dường như đã hiểu ra điều gì, lập tức hô to: “Du Tiểu Miên, cô hại tôi!”

Du Tiểu Miên trợn mắt khinh bỉ, không nói gì.

Gã đầu đinh bảo đàn em bắt Lâm Thanh Vân lại, Lâm Thanh Vân vừa trốn vừa kêu lên: “Sách không phải của tôi, tôi trong sạch. Là Du Tiểu Miên, cô ta giá họa cho tôi. Đồng chí, anh tin tôi đi, thật sự là Du Tiểu Miên.”

Thấy lời nói của mình không có tác dụng gì, Lâm Thanh Vân nóng nảy: “Các anh ngẫm lại xem, vì sao người bị cử báo là cô ta! Cô ta nói cử báo lầm người, nhưng tôi là nam, cô ta là nữ, sao có thể lầm được. Các anh không cảm thấy kỳ quái sao? Là cô ta, sách là của cô ta, chính cô ta đã bỏ sách vào ngăn tủ của tôi.”

Gã đầu đinh nhìn về phía Du Tiểu Miên, Du Tiểu Miên thoải mái hào phóng để anh ta nhìn mình, không hề chột dạ hay sợ hãi chút nào, sau đó còn chủ động nói: “Đồng chí, nếu Lâm Thanh Vân đã nói như vậy, thì chúng ta nói rõ mọi chuyện trước mặt mọi người được không? Cũng tiện vạch rõ trắng đen, không thể buông tha cho kẻ theo phe phản động được, cũng không thể oan uổng quần chúng nhân dân.”

Sau đó cô chuyển sang phía Lâm Thanh Vân: “Anh nói sách là của tôi, có chứng cứ gì không?”

Lâm Thanh Vân cứng họng, chứng cứ? Anh ta lấy đâu ra chứng cứ. Thứ có thể nhắc đến cũng chỉ có lá thư cử báo kia, nhưng thư cử báo sao có thể coi là chứng cứ?

“Anh nói tôi hại anh, do tổi bỏ sách vào trong ngăn tủ của anh. Nhưng nếu thật sự như vậy, vì sao người bị cử báo lại là tôi? Tôi trực tiếp cử báo anh, để các đồng chí này lục soát ra sách trong ngăn tủ của anh không phải tốt sao? Có cần phải khiến bản thân cũng bị liên lụy vào không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-211-hom-qua-cau-ta-con-len-huyen.html.]

Mọi người hoàn hồn, đều nhíu mày.

Đúng vậy! Hiệu quả giống nhau, đúng là không cần thiết! Làm thế không phải tự chọc phiền toái cho mình sao? Du Tiểu Miên đâu có ngốc!

Lâm Thanh Vân không cách nào phản bác, chẳng lẽ anh ta phải nói thư cử báo là do chính anh ta viết, vốn dĩ tất cả đều là kế hoạch của anh ta sao? Anh ta không thể!

“Chắc mọi người vẫn còn nhớ rõ, sau trận mưa lần trước, phòng ở bị dột, vừa vặn dột trúng chỗ ở của tôi. Giường đệm, ngăn tủ của tôi đều bị mưa dột ướt hết, vì thế tôi còn lôi hết đồ ra sắp xếp lại một lần. Lần đó nữ thanh niên trí thức đều tới giúp đỡ tôi, bọn họ tận mắt nhìn thấy tất cả đồ đạc của tôi, bọn họ đều có thể làm chứng tôi không hề có quyển sách này.”

Mấy nữ thanh niên trí thức đứng dậy: “Không sai, chúng tôi chưa từng nhìn thấy quyển sách này.”

Có bác gái trong thôn cũng cất lời: “Đúng là có chuyện như vậy, sau đó nóc nhà kia là do thằng con trai tôi tới lợp lại.”

Lâm Thanh Vân cắn răng: “Lúc ấy không có, không đại biểu sau này không có! Nói không chừng sau đấy cô mới mang từ trường học về.”

Du Tiểu Miên cười: “Có phải anh đã quên mất rồi không, sau trận mưa to hôm ấy trời nắng liên tục vài ngày, không chỉ mình thôn Thượng Thủy, mà mấy thôn xóm xung quanh đều tiến vào giai đoạn thu hoạch vụ mùa. Trường tiểu học ở nông thôn khác với trong thành phố. Đừng thấy học sinh tiểu học đều còn nhỏ mà lầm, ở nhà bọn họ đều có thể coi như nửa lao động rồi đó. Cho nên, đến ngày mùa, trường tiểu học thôn nghỉ, ngày mai mới chính thức đi học trở lại, bởi vậy căn bản tôi chưa từng tới trường học. Hơn nữa, tôi còn chưa từng ra khỏi thôn, về điểm này, tất cả mọi người đều có thể làm chứng.”

Cả người Lâm Thanh Vân run rẩy, lung lay sắp đổ, hình như đúng là… Du Tiểu Miên thật sự chưa từng ra ngoài.

“Nếu tôi không đi ra ngoài, sao có thể mang quyển sách này về nhà được? Không có khả năng là lấy trong thôn đâu nhỉ?”

Lời này vừa nói ra, đám hương thân đang xem náo nhiệt đều không vui nổi.

“Chuyện đó chắc chắn là không thể nào! Trong thôn chúng tôi không có thứ này! Chắc chắn thứ này là mang từ bên ngoài vào. Thanh niên trí thức Du, chúng tôi đều có thể làm chứng, cô chưa từng ra ngoài. Tôi nhớ rõ, thanh niên trí thức Lâm từng đi ra ngoài.”

“Đúng! Hôm qua cậu ta còn lên huyện thành!”

Lâm Thanh Vân sắc mặt càng kém hơn, hôm qua anh ta lên huyện, là vì gửi thư cử báo!

“Theo tôi thấy việc này không phải rõ rành rành là thanh niên trí thức Lâm làm rồi à? Còn nói làm gì nữa, sách cấm tìm ra được từ chỗ cậu ta, không thể vì bị bắt tại trận, lại nói không phải của mình chứ? Vậy thì đống tiền giấy trong ngăn tủ của cậu ta kia, chẳng lẽ cũng không phải của cậu ta? Không phải của cậu ta thì của tôi à? Thế thì đưa đây cho tôi. Nào có ai như cậu ta, làm chuyện xấu bị người ta phát hiện ra, liền giá họa cho người khác. Tang chứng vật chứng đầy đủ, chứng cứ vô cùng xác thực rồi, còn chối làm gì?”

“Đúng thế!”

Không ai muốn việc này ảnh hưởng tới toàn thôn Thượng Thủy, bởi vậy mọi người đều muốn nhanh chóng định tội.

Loading...