Thư cử báo là thư nặc danh, nhưng Hồng vệ binh không nói, người cầm đầu chỉ liếc mắt nhìn Du Tiểu Miên một cái: “Sao hả, muốn biết ai cử báo cô để trả thù à?”
“Đồng chí nói đùa rồi. Tôi cây ngay không sợ c.h.ế.t đứng, cũng không cất giấu sách báo bản động, đối phương cử báo tất nhiên không ảnh hưởng gì đến tôi. Nếu đã không ảnh hưởng, thì sao tôi phải trả thù? Chỉ là tôi cảm thấy, người này cử báo rõ họ tên tôi, chắc chắn là người quen biết tôi.”
Vân Chi
“Đã là người quen biết tôi, chắc chắn cũng hiểu biết tôi vài phần, không hiểu về tôi, sao đối phương biết tôi có loại sách báo này hay không? Chẳng lẽ không hiểu rõ lại đi cử báo lung tung sao?”
“Nếu hiểu về tôi, thì phải rõ tôi không có loại sách báo này. Đối phương biết mà vẫn cử báo, chẳng phải có ý định tìm việc cho các đồng chí sao? Khiến các đồng chí phí công tốn sức sao?”
“Các đồng chí đều là nhân tài của quốc gia, là lực lượng kiên trung của tổ quốc, thời gian và tinh lực của các đồng chí đều rất quý giá, nên để dành vào những việc quan trọng hơn. Đối phương cử báo vô cớ không chỉ khiến tôi bối rối, còn lãng phí tinh lực của các đồng chí.”
Gã đầu đinh cười nhạo một tiếng: “Ăn nói lưu loát quá nhỉ.”
“Không phải tôi biết nói chuyện, chẳng qua chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.”
“Có phải hay không vẫn cần kiểm tra lại đã. Tuy rằng bây giờ chưa tìm thấy sách báo phản động, nhưng ai biết có phải cô đã giấu đi rồi không?”
“Đồng chí nói đùa rồi. Tôi đâu biết hôm nay các đồng chí sẽ tới, sao có thể giấu đi từ trước được?”
Gã đầu đinh không thèm để ý tới cô ấy. Hồng vệ binh đã ra tay, ít khi không tóm được, cứ như vậy tay không ra về, sao bọn họ bằng lòng? Anh ta chỉ vào ba cái giường và ngăn tủ khác trong phòng: “Những nơi đó đều lục soát một lượt!”
Văn Mẫn cũng ở trong phòng này, vừa nghe thấy thế đã không vui.
“Đợi chút, dựa vào đâu lại lục soát cả đồ đạc của chúng tôi? Người bị cử báo là Du Tiểu Miên, có liên quan gì tới chúng tôi?”
“Các cô ở chung một phòng, trong phòng lại không có vách ngăn tách biệt, ai biết đồ đạc của cô ta có lẫn vào đồ của các cô hay không?” Gã đầu đinh vung tay lên: “Lục soát!”
“Không được! Không được động vào đồ của tôi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-210-luc-soat.html.]
Nghe thấy thế, gã đầu đinh khẽ nheo mắt lại: “Cô không cho chúng tôi lục soát, có phải vì cô có vấn đề hay không? Chột dạ à? Nếu đã như vậy, chúng tôi càng phải lục soát, không chỉ lục soát đơn giản, còn phải lục soát kỹ càng hơn.”
Văn Mẫn:……
Thời này, tuy rằng Hồng vệ binh không quan không chức, nhưng quyền lợi lại không nhỏ, bắt người xét nhà là chuyện thường ngày, lần nào ra tay cũng có thu hoạch, nói nơi bọn họ đi qua như bị dịch châu chấu càn quét cũng không quá. Bọn họ kiêu ngạo ương ngạch, sao có thể nghe lời người khác can ngăn? Văn Mẫn càng ngăn cản, bọn họ càng tức giận.
Rất nhiều người hận bọn họ ngứa răng, lại chỉ có thể nén giận, không làm gì được. Văn Mẫn ngăn cản khác nào lấy trứng chọi đá? Bởi vì cô ta ở bên cạnh không ngừng dậm chân, hành động của Hồng vệ binh càng thô bạo hơn, quần áo giày dép trực tiếp ném lung tung, những thứ đó không nát được còn tạm chấp nhận, nhưng những thứ khác thì không được may mắn như vậy.
Bút máy, kẹp tóc… Tất cả đều gãy hỏng. Văn Mẫn tức giận đến mức chảy nước mắt. Đáng tiếc trước hành động thô bạo không nói lý của Hồng vệ binh, mọi người đều cảm thấy bất an, không ai thừa tinh lực chú ý đến cô ta, càng khỏi nói tới chuyện an ủi cô ta. Thấy không có ai đứng ra giúp mình, Văn Mẫn khóc một lúc, đành phải thôi.
Cả căn phòng đều bị lật tung lên, ngay cả đáy cũng không còn, nhưng vẫn không phát hiện ra thứ gì.
Lông mày gã đầu đinh nhăn chặt gần như có thể kẹp c.h.ế.t ruồi bọ, đàn em bên cạnh nhắc nhở: “Còn ba gian phòng khác vẫn chưa lục soát!”
Gã đầu đinh sửng sốt; “Đúng vậy! Đi thôi, lục soát! Đều lục soát!”
Nói xong lập tức định đi lục soát cả mấy gian phòng cho nam thanh niên trí thức ở. Trong lòng thanh niên trí thức đều không vui, nói đồ của Du Tiểu Miên để lẫn trong đồ đạc của nữ đồng chí khác còn nghe được, sao có thể để lẫn với đồ của nam đồng chí bọn họ?
Nhưng Hồng vệ binh làm việc đâu có chỗ cho bọn họ xen vào, vết xe đổ Văn Mẫn còn ở đó. Mỗi người đều âm thầm cân nhắc, cuối cùng vẫn không ngóc đầu lên. Tóm lại bọn họ đều không có những thứ ấy, thích lục soát thì lục soát đi.
Chỉ có mình Lâm Thanh Vân là ôm mối nghi ngờ thấp thỏm trong lòng.
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào ngăn tủ đã bị Hồng vệ binh lật trống rỗng của Du Tiểu Miên.
Rõ ràng là ở đó, nên ở đó mới đúng, vì sao lại không có? Nếu chỗ của Du Tiểu Miên không có, vậy rốt cuộc quyển sách kia đã đi đâu rồi?
Phía bên này anh ta vẫn chưa nghĩ ra, phía bên kia tiếng của Hồng vệ binh đã truyền tới.
“Xem! Đây là cái gì!”