Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 209: Ai là Du Tiểu Miên

Cập nhật lúc: 2025-05-13 06:53:56
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Thẩm Hướng Dương nói mọi chuyện cho Du Tiểu Miên biết, Du Tiểu Miên không quá kinh ngạc, ngược lại có cảm giác cuối cùng cũng tới rồi. Cô ấy vô cùng bình tĩnh khẽ “A” một tiếng.

Thẩm Hướng Dương:……

Phản ứng chỉ như vậy?

Thẩm Hướng Dương: “Sao có vẻ như cô đã biết anh ta định làm như vậy từ lâu rồi thế?”

“Tôi đâu biết!” Du Tiểu Miên lắc đầu: “Chỉ là tôi hiểu rõ phẩm tính của Lâm Thanh Vân thôi. Anh ta tốn nhiều tâm tư trên người tôi như vậy, kết quả lại không có chút tác dụng nào, tôi còn tát anh ta một cái trước mặt nhiều người, khiến anh ta mất hết mặt mũi, sao anh ta có thể không ghi hận tôi? Con người bản chất xấu xa như anh ta, chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó tôi.”

“Hả?” Thẩm Hướng Dương kinh ngạc: “Cô đã biết rồi, sao còn đánh anh ta?”

“Bởi vì anh ta đáng đánh!” Du Tiểu Miên trừng mắt: “Tôi đã nhịn anh ta lâu lắm rồi, không nhịn nổi nữa, cũng không muốn nhịn nữa. Chẳng lẽ chỉ vì sợ anh ta trả thù, tôi phải sợ hãi rụt rè, luôn phải trốn tránh anh ta sao? Dựa vào cái gì? Làm vậy, tôi sống quá nghẹn khuất, là cậu, cậu bằng lòng sao?”

Thẩm Hướng Dương kiên định lắc đầu: “Đương nhiên là không rồi. Vì đại cục, thích hợp thoái nhượng, tôi sẽ đồng ý. Nhưng bắt tôi liên tục thoái lui, lo này sợ kia, không bằng c.h.ế.t đi còn hơn.”

Du Tiểu Miên vô cùng đồng tình: “Cho nên, dù biết trước sẽ rước lấy phiền toái, tôi vẫn muốn đánh một cái tát ấy. Huống chi, đánh anh ta rất sướng, chỉ là…”

Đột nhiên ngữ khí có chút mất mát khiến Thẩm Hướng Dương khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Chỉ là đánh có một cái tát, nếu có thể hung hăng đánh cho anh ta một trận thì tốt. Đáng tiếc, tôi còn nhỏ, lại là con gái, sức lực yếu, không có cơ hội làm được, cũng không làm được.”

Vừa nói Du Tiểu Miên vừa nắm chặt tay, kêu ngao ngao vài tiếng, biểu cảm trên mặt rất tiếc nuối.

Thẩm Hướng Dương:……

“Thật ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn đề phòng, chỉ là không biết anh ta sẽ ra tay từ phương diện nào, sợ khó lòng phòng bị. Bây giờ đã biết kế hoạch của anh ta rồi, ngược lại có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cảm ơn cậu.”

Vân Chi

“Vậy bây giờ cô định làm thế nào?”

Trong mắt Du Tiểu Miên ánh lên vẻ tinh ranh: “Đương nhiên là dùng gậy ông đập lưng ông rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-209-ai-la-du-tieu-mien.html.]

Thấy cô đã có tính toán của mình, Thẩm Hướng Dương không hỏi nhiều nữa.

Qua thêm vài ngày, tất cả vẫn gió êm sóng lặng. Lâm Thanh Vân vẫn mang dáng vẻ trước kia, không nhìn ra nửa điểm dị thường nào, Du Tiểu Miên cũng vậy. Nếu hôm đó không phải chính mắt chính tai Thẩm Hướng Dương nhìn thấy nghe thấy, thiếu chút nữa cậu ta đã cho rằng chuyện ngày đó căn bản chưa từng phát sinh.

Sách vi phạm lệnh cấm như vậy đặt bên mình một ngày, sẽ nhiều thêm một ngày nguy hiểm. Cậu ta không tin Lâm Thanh Vân không hiểu rõ điểm này. Theo lý thuyết, khi lấy được đồ rồi, anh ta phải ra tay ngay lập tức mới đúng, nhưng hôm nay đã qua bốn năm ngày…

Khi trong lòng Thẩm Hướng Dương còn đang nghi hoặc, vì sao Lâm Thanh Vân vẫn chưa ra tay, thì Hồng Vệ Binh đã tìm tới cửa.

“Ai là Du Tiểu Miên?”

“Là tôi!” Người khác nhìn thấy Hồng vệ binh tới cửa, đều bị dọa sợ. Thật ra Du Tiểu Miên lại không hoang mang chút nào, bình tĩnh không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.

“Có người cử báo cô tư tàng sách vở phản động. Chúng ta muốn điều tra!”

Bốn năm tên Hồng vệ binh xông đến ào ào, lúc đó, vào đúng giờ nghỉ trưa tất cả thanh niên trí thức đều có mặt, ngay cả hương thân trong thôn cũng không ít người nhìn thấy, vừa ở hãi vừa chạy tới xem trò vui.

Hồng vệ binh vừa nói ra lời này, mọi người đều kinh hãi.

Tuy rằng Du Tiểu Miên không phải người hay để ý tới chuyện của người khác, nhưng cũng thường xuyên giúp đỡ mọi người, cho dù ở trong đám thanh niên trí thức, hay là trong thôn, đều có bạn tốt.

Có người không tin: “Không thể nào! Các đồng chí, có phải các anh nhầm lẫn gì không? Thanh niên trí thức Du, tư tưởng đứng đắn ngay thẳng, thuộc làu làu lời lãnh đạo nói, là người hưởng ứng lời kêu gọi của lãnh đạo nhất, sao có thể cất giấu sách báo phản động?”

Tính tình của người cầm đầu Hồng vệ binh không tốt lắm: “Vậy cũng chưa chắc, biết người biết mặt không biết lòng, người mặt ngoài giả bộ ngay thẳng nhiều lắm. Có phải hay không không phải mọi người nói là được, có giấu hay không phải lục soát mới biết được! Lục soát! Du Tiểu Miên ngủ phòng nào, giường nào, đâu là tủ của cô ta?”

“Này… Sao không có chút chứng cứ nào, nói lục soát là lục soát ngay thế?”

Mỗi người trong thanh niên trí thức đều chần chừ, chỉ có Văn Mẫn là chỉ thẳng vào căn phòng thứ hai, nói: “Phòng này, giường ở trong cùng và ngăn tủ cạnh đó là của cô ta.”

Ánh mắt Du Tiểu Miên đảo qua, khẽ nheo lại.

Hồng vệ binh nghe xong lập tức xông vào, lục tung đồ đạc lên, chưa tới nửa tiếng, đồ đạc của Du Tiểu Miên đã tán loạn rải rác trên mặt đất, ngay cả ván giường cũng bị lật lên… Nhưng ngoại trừ mấy quyển sách giáo khoa và giáo án ra, không còn quyển sách nào đến, càng khỏi phải nói sách báo phản động.

Thấy vậy, Du Tiểu Miên đứng ra: “Các đồng chí, đồ đạc của tôi không nhiều lắm, tất cả đều ở đây, các anh cũng điều tra xong rồi. Tôi không hề cất giấu sách báo phản động gì cả, không biết là ai đã cử báo, có thể nói cho tôi không?”

Loading...