Thẩm Hướng Dương: “Nếu chị ấy không cần, vậy em cũng không cần. Em không lái máy kéo nữa.”
“Ồn ào cái gì, em không giống chị ấy!” Thẩm Húc trừng mắt.
Thẩm Hướng Dương: “Hả?”
Không giống cái gì?
“Trước mắt trong thôn chỉ có anh và Chu Minh Hữu là biết lái máy kéo, nhưng bọn anh đều có việc làm, không thể nào phụ trách chuyện trong thôn Thượng Thủy. Nếu tìm tài xế Ngô ở công xã lại phải trả tiền công. Như vậy thà rằng để người trong thôn mình làm còn tốt hơn. Huống chi, phụ trách lái máy kéo trong thôn, không chỉ đơn giản như vậy, nó sẽ làm tăng uy vọng của em ở trong thôn.”
“Thứ nhất, lái máy kéo đòi hỏi phải có kỹ thuật, là tay nghề được người khác cực kỳ hâm mộ. Em biết, tất nhiên người khác sẽ coi trọng em hơn vài phần.”
“Thứ hai, công việc trong thôn đa phần đều là công việc bình thường, không có gì là đặc biệt, không có ai là không thể bị thay thế. Nhưng lái máy kéo thì khác, bởi vì ngoài em ra, sẽ không còn người thứ tư biết lái máy kéo, nên em lại càng trở nên quan trọng.”
“Những thứ này đều có thể trở thành tiền vốn của em, có thể mang đến cho em và Hướng Dung cuộc sống càng tốt hơn trong thôn. Cho nên, em bắt buộc phải đi lái máy kéo, cho dù máy kéo không giống xe ô tô trước kia em từng lái. Nhân lúc anh đang ở nhà, máy kéo cũng ở đây, ngày mai anh sẽ qua nói với cán bộ một tiếng, để em lái thử hai vòng, cũng coi như khảo hạch.”
Đến nước này rồi, sao Thẩm Hướng Dương còn từ chối được.
Ra khỏi nhà Thẩm húc, sắc trời đã tối đen, hai chị em Thẩm Hướng Dung sóng vai trở về khu tập thể dành cho thanh niên trí thức, có lẽ vì ăn hơn nhiều, nên hai người cố ý đi dạo thêm một vòng để tiêu thực, trong lúc đi dạo, đột nhiên mơ hồ nhìn thấy hai bóng người trong cánh rừng nhỏ ở đầu thôn.
Thẩm Hướng Dương nhanh tay lẹ mắt, kéo Thẩm Hướng Dung trốn đi.
Thẩm Hướng Dung vẫn chưa nhận ra được có chuyện khác thường, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
Thẩm Hướng Dương đặt ngón trỏ bên miệng: “Suỵt! Là Lâm Thanh Vân, đang lén la lén lút, nhất định có vấn đề. Chúng ta cẩn thận một chút, đừng để anh ta phát hiện ra.”
Vừa dứt lời, giọng Lâm Thanh Vân đã truyền đến,
“Thứ đó đâu?”
Là giọng Lâm Thanh Vân.
“Đây! Số tiền cậu nói trước đó đâu?”
Giọng nói này không quen thuộc.
Thẩm Hướng Dương lén lút dò đầu ra xem, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt người kia dưới ánh trăng mờ nhạt, một khuôn mặt rất bình thường, k hông có gì đặc biệt, không quen biết. Cậu ta tới thôn Thượng Thủy vài ngày rồi, nhưng chưa bao giờ gặp qua người này, hay là không phải người thôn Thượng Thủy?
Còn nữa, thứ bọn họ nói là thứ gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-208-am-muu-cua-lam-thanh-van.html.]
“không thiếu của anh đâu, này!”
Lâm Thanh Vân đưa tiền, cũng nhận đồ của đối phương. Thứ đó được bao bằng một miếng vải rách, Thẩm Hướng Dương không nhìn ra được là thứ gì.
Người đàn ông xa lạ kia mở miệng: “Đây là sách cấm bị kiểm tra rất chặt, mấy hôm trước vừa thiêu một đám, trong trạm phế phẩm cũng không tìm ra được đâu. Vì quyển sách này, tôi đã phải phí không ít công sức, mạo hiểm không nhỏ, cậu chỉ cho có bấy nhiêu thôi à?”
Nếu không phải vừa thiêu một đám, trong trạm phế phẩm cũng không tìm ra được, còn cần tới anh ta sao? Lâm Thanh Vân chửi thầm nhưng vẫn cho đối phương thêm một đồng nữa: “Chỉ có vậy thôi, đừng quá tham lam. Chỉ là một quyển sách, đừng nghĩ tới chuyện đi cử báo. Dù sao sách cũng là do anh tìm về, tôi không được tốt, anh cũng đừng mong sống yên ổn.”
Người đàn ông xa lạ kia chậc một tiếng: “Tôi đâu phải kẻ ngốc, cử báo cái rắm! Nhưng thật ra tôi lại khá tò mò, thứ đồ kiểu này người khác không dám chạm vào, ném đi còn không kịp, vậy mà cậu lại bỏ tiền ra mua? Tôi thấy cậu cũng không giống loại người sẽ đọc kiểu sách này, nếu cậu thật sự muốn đọc, trước kia trong trạm phế phẩm cũng có, cậu lén lút cất giấu một hai quyển cũng không thành vấn đề, bây giờ cũng không phải tới tìm tôi. Cậu định dùng quyển sách này làm gì thế?”
Lâm Thanh Vân không trả lời: “Chuyện này anh không cần biết.”
Người đàn ông xa lạ kia ước lượng số tiền trong tay, cất vào túi áo: “Được rồi, tôi đi đây.”
Đợi anh ta xoanh người đi khỏi, giọng Lâm Thanh Vân trở nên vô cùng âm lãnh: “Du Tiểu Miên, do cô không biết điều, đừng trách tôi.”
Đợi Lâm Thanh Vân đi xa, Thẩm Hướng Dương mới nhìn Thẩm Hướng Dung: “Câu cuối cùng anh ta nói có ý gì? Không phải anh ta muốn dùng sách cấm để giá họa cho Du Tiểu Miên chứ?”
Vân Chi
Thẩm Hướng Dung nhíu mày: “Sợ là như thế!”
Thẩm Hướng Dương chấn động: “Mẹ kiếp! Quá ác độc!”
Thẩm Hướng Dung: “Phải nhắc nhở Du Tiểu Miên mới được. Đợi lát nữa về chỗ thanh niên trí thức, chị tìm cơ hội nói với cô ấy.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Hướng Dương đột nhiên giật mình một cái: “Không được, để em nói!”
“Chị là con gái, dễ nói chuyện hơn.”
“Vậy cũng không được, phải do em nói! Chị, không cho phép chị đi tìm cô ta! Để em đi!”
Thẩm Hướng Dung:……
Thẩm Hướng Dương nắm chặt tay, nhất định không thể cho Du Tiểu Miên cơ hội tiếp cận chị gái! Du Tiểu Miên là đồ thần kinh! Đầu óc còn không bình thường, kẻ tâm thần lòng lang dạ thú có ý đồ xấu với chị gái.
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Hướng Dương: Du Tiểu Miên là đồ thần kinh!
Du Tiểu Miên: Cậu mới là đồ thần kinh, cả nhà cậu đều thần kinh!