Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 206: Qua nhà Thẩm Húc ăn cơm

Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:17:42
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Hướng Dương ngây ngốc. Cậu ta…… Cậu ta quên không nghĩ tới chuyện này…

“Chẳng qua mới chỉ vài ngày, đã la hét kêu mệt, tìm anh Cả giúp đỡ đổi công việc nhẹ nhàng hơn, em cảm thấy thích hợp sao?”

“Em sai rồi.” Đầu Thẩm Hướng Dương càng cúi thấp hơn, cậu ta rất hổ thẹn, hận không thể tát cho mình một cái. Nếu cậu ta thật sự đi nói với anh Cả, vậy cậu ta thành cái gì? Cậu ta cau mày, không nói lời nào.

Thẩm Hướng Dung biết cậu ta lại đang giận bản thân. Cô khẽ lắc đầu, nắm lấy tay em cậu ta: “Chị biết không phải em có ý này, chỉ là em không nghĩ tới. Cho nên, sau này khi nói gì, khi làm gì, đừng vừa nghĩ tới đã nói ra ngay, phải học được suy nghĩ kỹ càng trước khi nói, có được không?”

Thẩm Hướng Dương gật đầu: “Chị gái, vậy chị phải làm sao bây giờ?”

Thẩm Hướng Dung không cảm thấy đây là vấn đề lớn: “Em có thể, vì sao chị không thể?”

“Nhưng mà…”

“Em khinh thường chị à?”

“Không phải thế.”

“Vậy không phải hết chuyện rồi sao?”

Thẩm Hướng Dương:…… Cảm giác bản thân rơi vào bẫy rập.

“Hướng Dương, em còn nhớ rõ tình cảnh ngày đầu tiên mình huấn luyện không? Em vừa đau vừa mệt, gọi điện thoại về nhà, vừa khóc nhè vừa nhận lỗi với cha, xin ông ấy đưa em quay về. Nhưng sau đó thì sao? Không phải vẫn kiên trì đến cùng à?”

“Chị từng học vũ đạo, có đôi khi vì một động tác không đạt tiêu chuẩn, ngày ngày luyện tập, đêm đêm luyện tập, ngón chân sưng lên, có đôi khi còn ứa máu.”

“Bây giờ chỉ là ra đồng làm việc mà thôi. Tạm thời cảm thấy mệt, cảm thấy khó chịu, chẳng qua là vì chưa thích ứng, đợi thêm vài ngài nữa, quen thì tốt rồi. Cho nên em đừng lo lắng, chị biết em thương chị, nhưng em phải tin tưởng chị, chị không yếu ớt như những gì em nghĩ đâu.”

Thẩm Hướng Dung đã nói đến nước này rồi, Thẩm Hướng Dương cảm thấy nếu mình nói thêm gì nữa, thì đúng là thật sự xem thường chị gái, nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Hai người đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên có giọng nói trẻ con non nớt từ phía sau truyền đến.

“Chờ một chút!”

Thẩm Song Yến nắm tay Thẩm Phồn đuổi theo: “Anh Thẩm, chị Thẩm, cha bảo em tới gọi hai người qua nhà chúng em.”

Thẩm Hướng Dương giật mình: “Cháu gọi chú là gì?”

“Là anh Thẩm ạ!”

Thẩm Song Yến không thể hiểu được, không đúng sao?

Thẩm Hướng Dương: Đương nhiên không đúng rồi, rối loạn bối phận!

“Cháu phải gọi chú là chú Thẩm!”

Vân Chi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-206-qua-nha-tham-huc-an-com.html.]

Thẩm Song Yến nghiêng đầu: “Nhưng mà anh vẫn chưa lớn mà! Thanh niên trí thức khác trong thôn lớn tuổi hơn anh, đều bảo chúng em gọi là anh chị.”

Thẩm Hướng Dương:…… Nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Thẩm Phồn nhìn cậu ta, đột nhiên vỗ tay một cái: “Em biết rồi!”

Thẩm Hướng Dương không hiểu ra sao: “Cháu biết cái gì?”

“Cha nói, người lớn tuổi đều thích người khác gọi mình trẻ một chút. Chỉ có người còn nhỏ tuổi, mới thích người khác gọi mình già một chút, giống như làm vậy có thể chứng minh mình đã trưởng thành.”

Thẩm Hướng Dương:…… Cậu ta không hề có ý đó, cậu ta không như vậy!

Thẩm Phồn đặc biệt hiểu ý chiều lòng người khác, nói: “Được rồi. Chúng cháu sẽ gọi chú là chú Thẩm, chú đừng buồn nữa.”

Thẩm Hướng Dương:…… Thật sự không phải thế!

Thẩm Hướng Dung cất tiếng cười khẽ, cô xoa đầu Thẩm Phồn: “Không phải nói cha cháu bảo gọi cô chú qua sao? Đi thôi!”

Hai người đi về phía căn phòng đất, còn tưởng rằng Thẩm Húc có việc tìm bọn họ, ai ngờ chỉ gọi đến để mời bọn họ ăn bữa cơm.

Trên bàn bày vài món ăn, chay mặn phối hợp, vô cùng phong phú.

Thẩm Phồn nháy đôi mắt to tròn sáng ngời của mình, vui vẻ nói: “Chú Thẩm, món này là thịt kho tàu, món này là canh cá trích đậu phụ, món này là khoai tây sợi xào, còn món này nữa, là khoai tây hầm xương sườn cháu thích ăn nhất!”

Nói xong cậu bé còn nuốt nước miếng một cái.

Thẩm Hướng Dương:…… Chú nhận ra hết, không cần phải giới thiệu kỹ như vậy.

Thẩm Hướng Dung cười nói: “Vậy thì trùng hợp quá, chú Thẩm của cháu cũng thích ăn khoai tây hầm xương sườn.”

Thẩm Phồn sửng sốt, nhanh chóng ngồi xuống cạnh món khoai tây hầm xương sườn, cầm đũa lên ngồi chờ sẵn, giống như chỉ cần mọi người đến đông đủ, Thẩm Húc nói bắt đầu, là cậu bé lập tức ra tay ngay.

Thẩm Hướng Dung & Thẩm Hướng Dương:……

Thẩm Hướng Dương dở khóc dở cười: “Cháu yên tâm, chú không tranh với cháu đâu, chú không ăn món này, để cháu ăn hết.”

Cậu ta vừa nói như vậy, Thẩm Phồn lập tức cảm thấy xấu hổ: “Không… Không cần đâu. Chú là khách mà, cha cháu nói, phải ứng xử lễ phép với khách tới nhà. Chú… Chú ăn trước đi, để lại cho cháu năm miếng, không, ba miếng là được rồi.”

Thẩm Hướng Dung cười hì hì nói: “Ui da, Tiểu Phồn hào phóng quá! Đúng là bé ngoan!”

Thẩm Hướng Dương:…… Như vậy cũng gọi là hào phóng sao? Được rồi, cậu bé có thể không tranh giành, nói chỉ cần ba miếng, đúng là rất hào phóng.

Không lâu sau, Thẩm Húc và Điền Tùng Ngọc mỗi người bê hai đĩa rau tới, người đến đông đủ, bắt đầu ăn cơm.

Bởi vì lũ trẻ cũng có mặt ở đây, nên mọi người không nói gì cả. Đợi cơm nước xong xuôi, Thẩm Húc dỗ hai đứa nhỏ ra ngoài chơi rồi, Thẩm Hướng Dung mới do dự mở miệng: “Không phải anh nói nên đối xử bình thường với nhau, đừng để người khác phát hiện ra quan hệ của chúng ta sao? Anh cố ý gọi chúng em qua đây ăn cơm như vậy, có ổn không?”

Loading...