Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 204: Nếu là mình thì tốt rồi
Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:17:37
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai tay Chu Ái Quân nắm thật chặt, lời này, gần như đã phá hỏng hết đường lui của anh ta, anh ta không muốn làm việc cũng không được.
“Cháu... Hôm nay cháu ra đồng làm việc lần đầu, không thích ứng lắm, thật sự rất mệt, cháu muốn xin nghỉ hai ngày.”
Lưu Kim Thủy liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Được! Cậu muốn xin nghỉ bao nhiêu ngày tôi đều duyệt. Dù sao số ngày làm việc và công điểm đều có định mức, nếu cậu chỉ muốn nhận một nửa số lương thực chia theo đầu người, thì tùy cậu!”
Chu Ái Quân:……
Vân Chi
Anh ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng nơi Chu Đại Hải: “Bác trai.”
Chu Đại Hải sa sầm mặt xuống, không nói gì.
Ngược lại, Lưu Kim Thủy lại mở miệng, nói: “Chu Đại Hải, chúng ta làm cộng sự đã nhiều năm, tôi làm bí thư chi bộ thôn, ông làm đại đội trưởng, vẫn luôn hợp tác không tồi. Trước kia ông có chút thiên vị, mưu cầu không ít chỗ tốt cho nhà họn họ, nhưng đều có mức độ, không đến mức quá đáng, tôi, Trần Quý Sinh và Thẩm Vân Hà đều bằng lòng thành toàn cho ông.”
“Nhưng ông nhìn xem, mấy tháng qua, vì bọn họ ông đã làm ra bao nhiêu việc hồ đồ? Ông cứ che chở bọn họ đi, sớm muộn gì cũng có ngày thanh danh tốt bao nhiêu năm qua ông cố gắng xây dựng đều thua hết trong tay bọn họ.”
“Chú Lưu, cháu...”
Chu Ái Quân muốn biện giải, nhưng Lưu Kim Thủy căn bản không kiên nhẫn nghe: “Cậu khỏi nói mấy lời vớ vẩn ấy nữa, tôi chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy thôi. Cậu làm ra chuyện như vậy, cho dù miệng lưỡi có lợi hại đến đâu cũng vô dùng. Được rồi, giải tán! Chen hết lại đây cho phí thời gian à, việc ngoài ruộng không cần làm sao?”
Lưu Đại Hoa phất tay theo: “Tan tan! Đều đi làm việc thôi!”
Mọi người đi khỏi, chỉ còn Chu Ái Quân và Chu Đại Hải đứng yên tại chỗ.
Chu Ái Quân đã tức giận đến mức sắc mặt chuyển sang màu xanh tím rồi: “Bác trai, thật sự không phải do cháu lười biếng, mà cháu không làm nổi. Cháu đã hứa với bác sẽ chăm chỉ, cắm rễ ở thôn Thượng Thủy, sống an phận rồi, thì nhất định cháu sẽ làm được. Cháu rất muốn cố gắng, nhưng có đôi khi, có một số việc, thật sự không phải cứ cố gắng là có thể làm được.”
Chu Đại Hải khẽ than một tiếng: “Những lời trước đó Thẩm Vân Hà và Lưu Kim Thủy nói cháu cũng nghe thấy rồi đó. Bọn họ đều không đồng ý.”
“Tuy rằng bác là đại đội trưởng, nhưng thôn Thượng Thủy không phải chỉ có mỗi mình bác. Ái Quân, bác không lợi hại như vậy. Chức đại đội trưởng này là do mọi người bỏ phiếu chọn ra, bọn họ có thể chọn bác, cũng có thể bãi miễn bác. Cháu là người có ăn có học, đạo lý nước có thể nâng thuyền lên cũng có thể lật thuyền, chắc cháu cũng hiểu rõ.”
Chu Ái Quân sửng sốt, hai mắt lóe lên, trước đây đúng là anh ta không nghĩ tới chuyện này. Bởi vì tuy rằng là tuyển cử, nhưng năm nào cũng là Chu Đại Hải. Cái ghế đại đội trưởng này bao nhiêu năm qua chưa bao giờ thay đổi, khiến Chu Ái Quân cho rằng đó là chuyện đương nhiên, sau này Chu Đại Hải vẫn luôn tiếp tục giữ chức vụ ấy.
Dù sao nhà họ Chu ở thôn Thượng Thủy cũng là đại tộc, thế lực không thể khinh thường, hơn nữa anh họ Chu Minh Trung còn đang ở trong quân đội.
Bây giờ xem ra, hình như năng lực của Chu Đại Hải cũng không lớn như những gì anh ta nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-204-neu-la-minh-thi-tot-roi.html.]
“Bác trai, cháu nên làm gì bây giờ?”
“Để bác làm cùng một khu vực với cháu, tự bác dạy cháu. Còn chỗ vợ cháu, bác sẽ bảo bác gái và vợ Minh Hữu qua đó. Dạy một lần hai đứa không biết làm thì dạy hai lần, hai lần không biết thì dạy ba lần... Dạy nhiều lần chắc chắn sẽ có lúc học được.”
Kiên trì không ngại phiền phức dạy dỗ như vậy, cho dù là heo cũng có thể học được.
Chu Ái Quân sốt ruột, xem ra, không thể tránh được công việc nặng nhọc này rồi.
Chẳng lẽ đời này anh ta chỉ có thể làm anh nông dân sao? Chu Ái Quân phóng mắt nhìn qua, khắp đồng ruộng đều là bóng người bận rộn. Đột nhiên anh ta rùng mình, sau này anh ta cũng sẽ giống bọn họ, ngày ngày làm việc nặng, việc bẩn, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được sao?
Không, đây không phải cuộc đời anh ta muốn.
Anh ta không thể nhận mệnh như vậy, anh ta phải nghĩ cách, nhất định phải lần nữa quay về thành phố, sống cuộc sống tốt đẹp.
Ở phía xa, tiếng Thẩm Húc truyền đến, hắn vừa từ trên huyện về nhà, dắt theo con đi đưa nước cho Điền Tùng Ngọc, nhân tiện để Điền Tùng Ngọc nghỉ ngơi, bản thân giúp cô làm hết phần việc còn lại.
Ánh mắt Chu Ái Quân sáng lập lòe.
Sao Thẩm Húc lại có thể may mắn như vậy, đều uống chung dòng nước lớn lên, vậy mà đối phương có thể vững vàng làm công nhân trong thành phố, không có công việc ở xưởng in ấn, lập tức xin được vào đội vận chuyển, cuộc sống càng ngày càng tốt.
Chẳng lẽ là vì huyết mạch sao? Bởi vì hắn xuất thân phú quý, cho nên dù gặp nạn vẫn mang theo vận may?
Nghĩ như vậy, Chu Ái Quân không nhịn được tò mò về người anh được đổi chỗ với Thẩm Húc kia.
Anh ta không biết người anh Ba kia hiện giờ tên là gì, nhưng nghe Hướng Quế Liên nói, vị quý nhân kia ra tay rộng rãi, lúc trước người đi theo bên cạnh bà ấy đều xuất thân từ quân đội, vô cùng cung kính với bà ấy. Có thể nhận được đãi ngộ như vậy, chắc chắn nhà họ Thẩm không phải tầm thường.
Chu Ái Quân ghen ghét muốn chết.
Có thể lớn lên trong gia đình như vậy, còn được giáo dưỡng như con ruột, điểm xuất phát đã hơn người rồi. Cho dù muốn gì đều được người nhà sắp xếp tốt, đưa đến tận tay, sao giống mình, sốt ruột xoay vòng chỉ cầu có công việc tử tế cũng khó khăn như thế.
Mặc dù trong lòng anh ta hiểu rõ, tuổi tác của mình không khớp, sinh sai thời điểm, không thể sinh cùng lúc với Thẩm Húc, tất cả đều uổng phí, nhưng Chu Ái Quân vẫn không nhịn được thầm ao ước, nếu... Nếu trước kia người bị đổi là anh ta thì tốt rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Ái Quân: Nếu trước kia người bị đổi là mình thì tốt rồi.
Thẩm Húc: Nằm mơ muốn ăn rắm à?