Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 201: Điền Tùng Ngọc trưởng thành
Cập nhật lúc: 2025-05-13 03:17:31
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai đứa nhỏ đi chơi rồi, chỉ còn mình Thẩm Húc ngồi trên ghế dựa trong căn phòng trống rỗng, cảm xúc hoảng hốt chợt thoáng qua. Trước đây vào khoảng thời gian này, Điền Tùng Ngọc luôn ngồi bên hắn, cười tủm tỉm trách hắn quá chiều con, nói xương sườn đâu dễ kiếm như vậy.
Thẩm Húc bừng tỉnh phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào, hình như hắn đã quen với sự tồn tại của Điền Tùng Ngọc, lúc này đột nhiên phát hiện ra cô không ở đây lại có chút không quen.
Cẩn thận ngẫm lại, mấy ngày nay hình như cô có chút không thích hợp, luôn thất thần, thường xuyên ngồi một mình ngơ ngẩn, có đôi khi còn thần thần bí bí, không biết đang làm gì.
Trong lòng Thẩm Húc có chút lo lắng, đứng dậy đẩy cửa phòng trong ra. Điền Tùng Ngọc nghe thấy tiếng vang, lập tức đứng dậy, hoảng loạn muốn giấu đồ trên tay mình vào trong chăn.
Thẩm Húc:……
Hắn không vạch trần, cười nói về chuyện xây nhà. Đợi đến khi sắc mặt Điền Tùng Ngọc thả lỏng, Thẩm Húc mới thử mở miệng, hỏi: “Gần đây em làm sao vậy? Anh thấy hình như em có tâm sự.”
Điền Tùng Ngọc ngẩn người, nói lí nhí: “Không có gì!”
“Chúng ta là vợ chồng, sau này phải sống với nhau cả đời, có chuyện gì em đều có thể nói với anh, có lẽ anh có thể giúp được em.
Điền Tùng Ngọc nhìn hắn, không có mở miệng.
Thẩm Húc lại hỏi: “Là vì Hướng Dung và Hướng Dương à?”
Chuyện nhà họ Thẩm, Thẩm Húc không giấu diếm Điền Tùng Ngọc. Sau khi biết được thân phận của Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung, ngày hôm sau hắn đã tìm cơ hội nói cho Điền Tùng Ngọc biết. Thứ nhất, bọn họ là vợ chồng, chuyện như vậy, Điền Tùng Ngọc có quyền biết. Thứ hai, hắn thường xuyên phải chạy xe ra ngoài không ở thôn Thượng Thủy, Điền Tùng Ngọc biết tình hình thực tế, có thể ở chung hòa bình với bọn họ, nói không chừng còn có thể giúp đỡ một chút.
Điền Tùng Ngọc há miệng, lại ngậm chặt.
“Em không thích bọn họ à?”
Điền Tùng Ngọc vội vàng lắc đầu: “Không phải! Không phải thế!”
“Vậy thì làm sao?”
Vân Chi
Điền Tùng Ngọc mím môi, đột nhiên giống như lấy hết dũng khí nói: “Anh có thể dạy em học không?”
Thẩm Húc:???
“Tuy rằng anh chỉ có bằng tiểu học, nhưng kiến thức không hề ít hơn so với đám thanh niên trí thức từng học hết cấp ba kia. Còn em, sau khi nghỉ học, chưa từng đọc sách, những gì học được trước kia, bây giờ đều chữ thầy trả lại hết cho thầy rồi.”
Nói đến đây, cảm xúc của cô có chút mất mát. Cô rút thứ mình vừa giấu trong chăn ra, là sách giáo khoa lớp bốn.
Mặt Điền Tùng Ngọc đỏ ửng, rất xấu hổ: “Em tìm thanh niên trí thức Du Tiểu Miên, mượn một bộ sách tiểu học. Sách lớp một hai ba em còn nhớ đôi chút, xem qua một lần là hiểu. Nhưng đến sách lớp bốn thì bắt đầu không theo kịp, lớp năm em liếc mắt qua một cái, lại càng khó hơn.”
Thẩm Húc có chút nghi hoặc: “Sao đột nhiên lại muốn học lại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-201-dien-tung-ngoc-truong-thanh.html.]
“Không tính là quá đột ngột.” Điền Tùng Ngọc lẩm bẩm nói tiếp: “Thật ra trong lòng hai chúng ta đều rõ ràng. Năm đó anh cưới em, là vì chỉ có nhà em mới không cần tiền lễ hỏi. Em gả cho anh là vì nghe người trong thôn Thượng Thủy nói anh là người không tồi, mà em thì muốn nhanh chóng rời khỏi nhà họ Điền. Nhà họ Điền không có một ai chân chính quan tâm tới em, em vĩnh viễn là kẻ dư thừa, em rất muốn có một mái nhà của riêng mình.”
“Kết hôn được hai tháng, em đã có mang Yến Tử. Hướng Quế Liên không chịu cho chúng ta nửa mao tiền, ngay cả trứng gà cũng luyến tiếc không muốn cho em ăn. Anh vừa phải ứng phó với Hướng Quế Liên, vừa phải nghĩ cách kiếm đồ ăn về cho em dưỡng thai, mỗi ngày đều bận rộn xoay quanh. Khó khăn lắm mới sinh xong Yến Tử, con bé lớn dần, nghĩ rằng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, thì ngay sau đó em lại có Tam Oa.”
“Có thể nói ba năm đầu tiên, gần như ngày nào anh cũng phải làm việc quần quật, còn mệt hơn cả con bò. Thời gian hai chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự với nhau không nhiều lắm. Sau đó anh có việc làm, thường xuyên ở lại đơn vị, mỗi tháng chỉ về nhà hai lần. Thời gian chúng ta bên nhau càng ít hơn.”
“Nói thật ra, chúng ta đã kết hôn sáu bảy năm rồi, nhưng lại chưa từng hiểu biết về đối phương. Sau này phân gia rồi, thoát khỏi Hướng Quế Liên, anh cũng nghỉ việc, chúng ta mới có cơ hội ở chung giống như vợ chồng bình thường. Trong khoảng thời gian này, anh nói với em không ít chuyện, dù tốt dù xấu anh đều cố gắng không giấu diếm em, để em có cơ hội hiểu hơn về con người anh. Tâm tư của anh, em hiểu rõ.”
“Cũng từ đó em mới phát hiện, hóa ra anh lại tốt như vậy. Anh không giống đa số đàn ông trong thôn. Có thể gả cho anh là phúc khí của em. Anh biết rất nhiều thứ, có tri thức, có tài hoa, có năng lực. So sánh thì, hình như em lại chẳng có gì cả.”
“Trước đây em đã nghĩ tới chuyện mượn sách giáo khoa về tự học lại rồi. Cho dù không đuổi kịp anh, tóm lại cũng không để kém anh càng ngày càng xa. Nhưng em đã hơn hai mươi tuổi, bây giờ học lại sách giáo khoa tiểu học, thật sự có chút xấu hổ, cho nên chần chừ mãi. Hiện tại…”
Thẩm Húc: “Hiện tại làm sao?”
“Hiện tại đã biết thân thế của anh, gặp em trai em gái anh, em mới biết chênh lệch giữa chúng ta còn lớn hơn rất nhiều so với những gì em nghĩ. Cho dù em chăm học, chỉ sợ cả đời này cũng không xứng được với anh. Mấy ngày qua, thậm chí em còn nghĩ, khả năng sẽ có người con gái tốt hơn coi trọng anh, đứng trước mặt cô ta em càng có vẻ vô dụng, nhỏ bé hơn.”
Điền Tùng Ngọc nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, hít sâu một hơi: “Nhưng em không muốn buông tay! Chúng là là vợ chồng chân chính, đã đăng ký kết hôn đàng hoàng, sao em phải nhường anh cho người khác? Chúng ta còn có ba đứa trẻ nữa.”
Trong mắt Thẩm Húc lộ ra ý cười: “Cho nên?”
“Hai mươi mấy tuổi, tuy rằng hơi lớn, nhưng không phải lãnh đạo từng nói, học học nữa học mãi sao. Đầu tiên em có thể bắt đầu học lại từ tiểu học, học hết tiểu học thì đến cấp hai, rồi cấp ba.
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên. Điền Tùng Ngọc đã trưởng thành rồi, đã thay đổi rồi, không uổng công hắn đã cố gắng.
Sau khi phân gia, cho dù bận rộn, hắn vẫn luôn cố gắng dành chút thời gian quan tâm tới gia đình. Hắn kiên nhẫn nói cho cô tất cả mọi chuyện, bao gồm cả Bạch Sùng, bao gồm cả nhà họ Thẩm. Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hắn đều nói hết, không sợ phiền phức. Cô không hiểu, hắn tỉ mỉ phân tích cho cô từng tầng từng lớp, ngay cả tên con mình, hắn cũng cố gắng nói kỹ càng tỉ mỉ về xuất xứ, ý nghĩa của từng chữ.
Hắn hy vọng cô biết tiến tới, nhưng phải do bản thân cô chứ không phải do hắn yêu cầu.
Cũng may suốt tám tháng bồi dưỡng vun đắp, không uổng phí, chỉ là vẫn chưa đủ.
Thẩm Húc nhận lấy sách giáo khoa trong tay cô: “Anh có thể dạy em, nhưng không phải vì để em xứng đôi với anh, mà vì muốn em càng hoàn thiện bản thân hơn, càng tự tin hơn.”
Điền Tùng Ngọc sững sờ.
“Anh rất vui khi biết em muốn học lại, học tập đúng là rất quan trọng, chúng ta có thể biết được rất nhiều tri thức thông qua sách vở. Có tri thức một ngày nào đó em cũng có thể giống anh, vào xưởng in ấn làm việc, vào đội vận chuyển, vào các đơn vị khác. Cũng có thể giống thanh niên trí thức Du Tiểu Miên, thi tuyển vào trường học làm giáo viên, thậm chí, có lẽ em còn có không gian phát triển lớn hơn.”
Điền Tùng Ngọc có chút đờ đẫn. Bây giờ cô chỉ đơn giản là muốn học lại thôi, còn chưa nghĩ xa như vậy.
Thẩm Húc cũng không ép cô phải hiểu ngay, trưởng thành không phải nói được là được, cơm phải ăn từ từ từng miếng, đường phải đi từ từ từng bước.
Hắn cười mở sách giáo khoa ra: “Đương nhiên, bây giờ nói những chuyện này vẫn còn quá xa. Chúng ta làm tốt chuyện trước mắt đã, từ từ bắt đầu từng bước nhỏ.”
Tác giả có lời muốn nói: Nữ chính không hề có cảm giác tồn tại, cuối cùng cũng có chút giao lưu với nam chính rồi. Ha ha ha.