Chu Song Oanh bị anh ta tra tấn mười năm, trước khi c.h.ế.t bị anh ta đánh một trận, đánh thật sự rất ác. Anh ta nói, nhà họ Lương sụp đổ rồi, tùy rằng mấy năm đó vì chuyện của vợ trước, rất ít khi anh ta quay về tỉnh thành. Nhưng có nhà họ Lương che chở, anh ta có thể hô mưa gọi gió ở huyện Dương Sơn, hiện giờ không còn chỗ dựa nữa, anh ta nổi điên.
Bị kích thích, anh ta nói rất nhiều chuyện.
Trong khoảnh khắc ấy, Chu Song Oanh mới biết, hóa ra cha cô ta gây ra án mạng bị kiện, sau đó xảy ra tai nạn xe cộ, đều là chủ ý của Thẩm Hướng An, Chu Ái Quân tìm người thực hiện. Mục đích là tặng cô ta cho Lương Kiến Bình.
Đúng vậy, là tặng. Trong mắt bọn họ, cô ta chỉ là một món đồ, một món đồ để lấy lòng nhà họ Lương, món đồ chơi cho Lương Kiến Bình.
Ngày đó, cuối cùng cô ta cũng c.h.ế.t trong tay Lương Kiến Bình. Chết không nhắm mắt.
Chu Song Oanh không nhịn nổi, cơ thể run rẩy kịch liệt, cả người chìm đắm trong hồi ức. Do run rẩy quá mạnh chạm vào chiếc kẹp bắt thú, lại lần nữa bị đ.â.m rách da, đau đớn mới kéo cô ta ra khỏi ký ức. Lúc này cô ta mới nhớ ra, cổ họng mình vẫn đang bị chiếc kẹp bắt thú ghìm chặt, nguy hiểm tới tính mạng. Lúc này không phải lúc chìm đắm trong hồi ức đời trước.
Cô ta hít sâu một hơi, cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh lại.
“Chuyện về nhà họ Thẩm, cháu thật sự chỉ biết bấy nhiêu. Cháu thề, tất cả những gì cháu nói đều là sự thật.”
Xem ra, chắc hẳn cô ta không che giấu điều gì.
Thẩm Húc thu chiếc kẹp bắt thú lại. Uy h.i.ế.p tử vong biến mất, Chu Song Oanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Húc, do dự một lúc lâu, rồi hỏi lại: “Chú tin cháu là người trọng sinh?”
Không cảm thấy ly kỳ sao? Không cảm thấy hoang đường sao?
Khóe miệng Thẩm Húc cong lên: “Trên thế gian này, việc lạ gì cũng có, ai biết được! Tạm thời tin thì đã sao? Hơn nữa, một năm gần đây đúng là cô đã thay đổi không ít. Trước kia tôi còn cho rằng cô bị trúng tà gì đó, hoặc là bị quỷ bám vào thân! Hóa ra không phải bị quỷ bám, mà là trọng sinh!”
Chu Song Oanh chấn động!
Quỷ bám vào thân? Trước đó hình như Thẩm Húc cũng nói: “Hoặc là tôi không nên gọi cô là Chu Song Oanh, không biết cô trúng tà gì.”
Hóa ra… Hóa ra hắn đã phát hiện ra cô ta không thích hợp từ lâu rồi, nhưng chỉ cho rằng cô bị quỷ bám vào thân.
Cho nên, hắn mới để ý đến cô ta như thế, mới biết cô ta có ý đồ xấu với Tiền Tắc Nhân.
Đã đạt được mục đích, Thẩm Húc không hỏi Chu Song Oanh thêm các vấn đề khác trong kiếp trước nữa, bởi vì không cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-198-khong-the-tiep-tuc-nhu-vay.html.]
Hắn đứng dậy, lạnh lùng quét mắt nhìn Chu Song Oanh một cái: “Đừng tiếp tục giở trò hại người nữa, nếu không…”
Mặc dù không nói hết câu tiếp theo, nhưng Chu Song Oanh đã hiểu được ý của hắn. Chỉ đôi mắt lạnh lùng sắc bén kia thôi cũng đủ khiến lông tóc trên người cô ta dựng đứng, toàn thân rét run rồi.
Xong việc Thẩm Húc rời khỏi chỗ này.
Đợi hắn xuống núi rồi, không còn trông thấy bóng người đâu nữa, Chu Song Oanh mới gian nan bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy về nhà, trực tiếp trốn vào phòng đóng chặt cửa lại.
Cô ta ngồi trên giường, dùng chăn quấn chặt lấy cơ thể, cả người run bần bật.
Vết thương trên cổ vẫn còn đau đớn, Chu Song Oanh vẫn cảm nhận được sợ hãi Thẩm Húc mang tới cho cô ta.
Cô ta ôm chặt lấy thân mình.
Tiền Tắc Nhân cái gì, cháu gái nuôi cái gì, di sản cái gì, nhân vật lớn trong chuồng bò cái gì, cô ta đều mặc kệ, những thứ đó quan trọng bằng tính mạng cô ta sao?
Chẳng lẽ không có Tiền Tắc Nhân, không có danh nghĩa cháu gái nuôi, không có di sản, cô ta không thể trở thành người trên người sao?
Vân Chi
Không, sẽ không! Cô ta còn có ký ức hơn hai mươi năm sau, cô ta biết rất nhiều chuyện. Cô ta hoàn toàn có thể lợi dụng những thứ mình biết trước để làm giàu.
Tuy rằng di sản của Tiền Tắc Nhân không ít, nhưng chưa chắc cô ta không thể kiếm được những thứ đó, thậm chí còn có thể kiếm nhiều hơn. Chỉ cần đủ giàu có, còn sợ không thể trở thành người trên người? Vì sao cô ta phải chấp nhất với Tiền Tắc Nhân như vậy nhỉ?
Chu Song Oanh bừng tỉnh phát hiện, trước đây bản thân đã nghĩ sai rồi.
Nhịn! Cô ta có thể nhịn được! Chẳng qua cũng chỉ ba năm mà thôi. Ba năm sau, Thẩm Húc sẽ tới thủ đô, tất nhiên sẽ không để ý tới cô ta nữa.
Còn một điều nữa, mẹ cô ta phát hiện ra cô ta không thích hợp, sẽ che giấu giúp cô ta, Thẩm Húc thì không, vậy những người khác thì sao? Bọn họ đã phát hiện ra điều gì chưa?
Chu Song Oanh sợ hãi. Thẩm Húc còn tin lời cô ta nói cô ta là người trọng sinh, lỡ như người khác không tin, có thể sẽ coi cô ta là yêu quái, rồi g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta hay không?
Cả người Chu Song Oanh run rẩy.
Không! Không thể tiếp tục như vậy! Cô ta phải cẩn thận hơn, phải yên lặng không thể để lộ ra sơ hở gì nữa.