Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 196: Kiếp trước của Chu Song Oanh (1)
Cập nhật lúc: 2025-05-12 15:56:44
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Húc nhíu mày, kẹp bắt thú ghì sát vào da Chu Song Oanh, lập tức vẽ ra một vệt máu.
Chu Song Oanh vội vàng giải thích: “Cháu không biết, cháu không chắc chắn, cháu không lừa chú đâu. Khi nhà họ Thẩm tới đón chú, rất hoành tráng, ngoài cha mẹ chú ra, còn hai vị cảnh vệ viên đi theo. Ngoài bọn họ, còn có chủ tịch huyện, bí thư, cục trưởng cục công an của huyện Dương Sơn, và tất cả lãnh đạo công xã cùng tới.”
“Lúc ấy nhà họ Chu hận không thể co đầu rụt cổ lại, khiến mọi người quên đi sự tồn tại của bọn họ. Cháu cũng là người nhà họ Chu, nào dám ngoi đầu lên tìm chết. Cháu chỉ đứng từ xa liếc mắt nhìn một cái, thấy lãnh đạo huyện Dương Sơn vây quanh cha mẹ chú xuống xe, bên cạnh bọn họ còn một người thanh niên trẻ tuổi đi theo, cháu đoán người đó có thể là em trai chú.”
Cô ta đã từng gặp Thẩm Hướng Dương? Thẩm Húc giật mình, kẹp bắt thú vô thức kẹp chặt hơn, răng cưa bén nhọn lại lần nữa đ.â.m rách da Chu Song Oanh, khiến cô ta sợ tới mức nước mắt chảy ròng ròng, nhưng không dám khóc thành tiếng, sợ tiếng khóc sẽ khiến Thẩm Húc không vui.
“Tên bọn họ là gì? Trông như thế nào?” Thẩm Húc lấy lại bình tĩnh, tiếp thục thử.
“Cha của chú tên là Thẩm Hách, nếu chú ở tại thủ đô, nếu hai người từng chạm mặt nhau, chắc chắn bọn họ sẽ nghi ngờ. Bởi vì chú với cha ruột của chú giống nhau bốn năm phần. Còn về mẹ với em trai chú, cháu không biết.”
Ánh mắt Thẩm Húc lóe lên: “Chỉ nhớ rõ cha tôi, lại không nhớ được mẹ với em trai tôi sao?”
Chu Song Oanh vội vàng đáp: “Lời cháu nói đều là sự thật. Cháu biết tên của cha chú, là vì nghe được lãnh đạo bên này nhắc tới. Còn về diện mạo, khi ấy cháu chỉ nhìn thoáng qua, căn bản chưa thấy rõ ràng lắm. Sau này lại không giao thoa gì, đến khi cháu chết, đã qua hơn hai mươi năm rồi, sao cháu có thể nhớ rõ được. Cháu chỉ nhớ diện mạo của cha ruột chú, là vì sau này ông ấy từng phát biểu trên bản tin thời sự.”
Vân Chi
Không biết tên Thẩm Hướng Dương, cũng không nhớ rõ diện mạo của Thẩm Hướng Dương, còn về Thẩm Hướng Dung lại càng không biết gì. Thẩm Húc nhẹ nhàng thở ra, hắn hỏi thêm vài vấn đề nữa, phát hiện ra thế mà Chu Song Oanh còn không biết bây giờ nhà họ Thẩm đã bị bắt xuống nông trường rồi.
“Về nhà họ Thẩm, cô chỉ biết bấy nhiêu?” Hắn kinh ngạc nhìn Chu Song Oanh, sao lại ít như vậy?
Chu Song Oanh nhỏ giọng nức nở, liều mạng gật đầu: “Chỉ có bấy nhiêu.”
“Người chiếm thân phận của tôi, ở nhà họ Thẩm hưởng phúc hơn hai mươi năm, người chú Ba kia của cô, chưa bao giờ nói chuyện với các cô à?”
Chu Song Oanh cười khổ: “Hắn ta không thân cận với nhà họ Chu bên này, vẫn luôn khinh thường nhà họ Chu, chưa bao giờ chịu nhận mình là người nhà họ Chu. Mặc dù cha mẹ ruột của chú đã làm sáng tỏ, đã đón chú về, gạch tên người kia khỏi hộ khẩu. Nhưng hắn ta vẫn kiên trì giữ lại họ Thẩm, không muốn đổi sang họ Chu, càng không muốn nhận lại đám người thân chúng cháu. Hắn ta cảm thấy chúng cháu không xứng làm người thân của mình, cháu cũng chỉ mới gặp mặt hắn ta có một lần.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-196-kiep-truoc-cua-chu-song-oanh-1.html.]
“Sau khi hắn ta gặp nạn, từng về thôn Thượng Thủy một lần, trông thấy chúng cháu, trên mặt đều là vẻ ghét bỏ. Cũng chỉ ngây người nửa ngày, đã vội vàng đi mất. Chỉ chút thời gian như vậy, nói chuyện với mọi người chưa quá mười câu, sao có thể nhắc tới nhà họ Thẩm.”
“Hắn ta đến Dương Thành phát triển, nhưng mà hình như làm ăn không tốt lắm, khả năng đã xảy ra chuyện gì bên đó, sau này lại xám xịt quay về, nhưng vẫn sống ở trên huyện, còn thường xuyên lên tỉnh thành, không hề về thôn Thượng Thủy thêm lần nào nữa, cũng không có giao thoa gì với nhà chúng cháu.”
“Nhưng mà chắc hẳn Chu Ái Quân sẽ biết nhiều hơn, chú Tư vẫn luôn lui tới với Thẩm Hướng An. Thẩm Hướng An chính là người bị đổi với chú.”
Nói tới đây, cả người Chu Song Oanh run rẩy, hận ý dâng trào.
Chính Thẩm Hướng An đã vạch kế cho Chu Ái Quân, gả cô ta cho Lương Kiến Bình. Khi đó, Lương Kiến Bình là hiệu trưởng trường trung học số một ở huyện Dương Sơn. Là hiệu trưởng trường trung học huyện không tính là gì, nhưng cha của Lương Kiến Bình là phó cục trưởng cục công an tỉnh Lâm Tương.
Thẩm Hướng An muốn thông qua nhà họ Lương Đông Sơn tái khởi, muốn khôi phục lại quang cảnh như khi còn là con trưởng nhà họ Thẩm là chuyện không thể nào, nhưng hắn ta không cam lòng bị vây khốn ở vùng đất nghèo nàn huyện Dương Sơn này, luôn cố gắng tìm mọi cách để bay cao. Vì thế, hắn ta đã tìm Chu Ái Quân, sắp đặt chuyện này.
Chu Ái Quân dẫn Lương Kiến Bình tới thôn Thượng Thủy làm khách, từng gặp mặt Chu Song Oanh một lần. Ngày hôm sau Chu Ái Quân đã qua nhà cô ta, nói Lương Kiến Bình coi trọng cô ta, muốn cưới cô ta. Lương Kiến Bình vẻ ngoài đoan chính, sự nghiệp cũng tốt. Mặc dù đã từng cưới vợ, có với vợ trước hai đứa nhỏ, nhưng hai đứa nhỏ đều do ông bà nội chăm nom, không cần cô ta phải nhọc lòng.
Còn cô ta, vì thời trẻ bị Chu Quang Tông Chu Diệu Tổ làm hại, không thể sinh con, bởi vậy nhìn thế nào thì việc hôn nhân này cũng là nhà họ Chu trèo cao.
Chính vì như vậy, mẹ cô ta lại càng không yên tâm. Bà ta không tin Chu Ái Quân, chuyện tốt như vậy sao Chu Ái Quân có thể nghĩ đến bọn họ?
Mặc dù Chu Ái Quân nói, là vì anh ta không có con gái ruột, tốt xấu gì cô ta cũng là cháu gái, coi như người một nhà. Lời này nghe cũng có vài phần đạo lý, nhưng mẹ cô ta vẫn không đồng ý như cũ.
Việc này không giải quyết được gì.
Lúc ấy đã là năm chín ba, trong thôn ai cũng biết, chỉ dựa vào việc đồng áng không thể kiếm được tiền, nhà nhà đều ra ngoài tìm việc làm thuê.
Cha cô ta không đi, đơn giản vì ông ấy có tay nghề làm thợ mộc, có thể nhận một vài đơn hàng ở địa phương. Việc làm ăn không tính là quá tốt, nhưng vẫn có thể dưỡng gia sống tạm, còn có thể để dành một chút. So với những nhà khác rời khỏi thôn làm công nhân, coi như không kém, còn không bị phiền não vì phải rời xa quê hương.