Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 195: Nói rõ ràng mọi chuyện
Cập nhật lúc: 2025-05-12 15:56:41
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Song Oanh dại ra.
Đột nhiên cô ta hoàn hồn, vừa rồi Thẩm Húc hỏi cô ta, có biết người thân của hắn là ai, đang ở đâu không.
Khoảnh khắc này, cô ta mới kinh ngạc phát hiện ra, bản thân đã bỏ qua một vấn đề. Bởi vì Lão Can Ma, nước cốt lẩu và sự xuất hiện của bà Thái, cô ta đã nhận định Thẩm Húc cũng là người trọng sinh. Nhưng nếu Thẩm Húc thật sự là người trọng sinh, vì sao hắn không đi tìm cha mẹ ruột của mình? Mặc dù thủ đô đường cao núi xa, hắn vẫn có thể viết thư mà.
Đời trước, cho dù hắn từng chịu khổ không ít, mấy năm bị tê liệt kia càng không ra gì, nhưng tốt xấu vẫn sống được đến khi nhà họ Thẩm tới đón người, Thẩm Húc biết bối cảnh, gia thế nhà họ Thẩm, càng biết địa chỉ nhà bên ấy.
Có thứ này là có thể thư từ qua lại với nhà họ Thẩm. Mặc dù chuyện đổi con quá mức ly kỳ, chưa chắc nhà họ Thẩm đã tin tưởng vào bức thư tới từ người xa lạ. Nhưng một lá thư không được thì hai lá, hai lá không được thì ba lá. Viết nhiều lần, trong lòng nhà họ Thẩm sẽ nảy sinh nghi ngờ, chỉ cần có một tia nghi ngờ thôi, là Thẩm Húc không cần làm gì nữa rồi, nhà họ Thẩm sẽ có biện pháp điều tra rõ chân tường.
Có nhà họ Thẩm nhúng tay vào, g.i.ế.c c.h.ế.t Hướng Quế Liên, đẩy nhà họ Chu vào cảnh vạn kiếp bất phục là chuyện đơn giản. Thẩm Húc cần gì phải cố kỵ nhiều như vậy, vì phân gia phải vứt bỏ công việc và quá nửa lợi ích đáng ra sẽ nhận được? Sao phải nhẫn nhịn nhìn Hướng Quế Liên chỉ bị phán ba năm?
Cho nên, chắc chắn hắn không phải trọng sinh.
Do mình nghĩ lầm rồi.
Chu Song Oanh nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, hối hận không thôi.
Vốn dĩ cô ta tưởng rằng, mọi người đều là người trọng sinh, cho dù không thể giúp đỡ lẫn nhau, thì không can thiệp vào chuyện của nhau cũng tốt. Hiện giờ cuộc sống của Thẩm Húc thật sự quá tốt rồi, sao còn phải gây khó dễ cho cô ta?
Cô ta không sợ để lộ bí mật trọng sinh, là vì cô ta nhận định bản thân cũng đã nắm giữ bí mật của đối phương, cô ta có thể lợi dụng bí mật này, để Thẩm húc buông tha cho mình.
Nhưng hiển nhiên, cô ta nghĩ sai rồi.
Thẩm Húc không hề trọng sinh, không chỉ có kế hoạch cô ta tính toán bị đổ về, còn tự đưa chỗ dựa lớn nhất cũng là nhược điểm trí mạng vào tay đối phương. Chu Song Oanh run rẩy ngã ngồi xuống đất, giống như sức lực trong người đều bị rút hết vậy.
Thẩm Húc ngồi xổm người xuống, mắt sắc như chim ưng: “Nói rõ ràng mọi chuyện.”
Thứ gì đó cứng rắn lạnh lẽo đột nhiên chạm vào cổ, Chu Song Oanh rũ mắt xuống nhìn, là chiếc kẹp bắt thú còn lại.
Sắc mặt cô ta đại biến, cơ thể giống như bị trúng Định Thân chú, không dám nhúc nhích một chút nào, chỉ sợ Thẩm Húc dùng thêm chút sức là răng nhọn của chiếc kẹp bắt thú sẽ đ.â.m thủng cổ họng cô ta ra, khiến cô ta mất mạng tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-195-noi-ro-rang-moi-chuyen.html.]
“Nói, cháu nói hết! Cháu sẽ nói hết mà. Chú… Chú có thể buông cái này ra trước được không?”
“Không thể!”
Vân Chi
Hai chữ phun ra không mang theo chút cảm tình nào, Chu Song Oanh cắn răng, không dám cầu xin nữa, cất giọng yếu ớt hỏi: “Chú muốn biết chuyện gì?”
“Cô trọng sinh thế nào?”
“Cháu cũng không biết nữa. Vốn dĩ cháu đã chết, nhưng khi mở mắt ra, lại quay về khi còn nhỏ. Có lẽ là vì ông trời thương xót cháu, cho cháu thêm một cơ hội nữa.”
Thẩm Húc chửi thầm, không phải ông trời thương xót cô, mà là tác giả thương xót cô. Đáng tiếc tác giả muốn đắp nặn hình tượng một nữ chủ dần dần trưởng thành, trọng tâm của cả quyển sách là quá trình lột xác từ sâu lông tới bươm bướm của nữ chủ, cho dù là bề ngoài, hay bên trong. Bởi vậy, để làm nổi bật điểm này, trong giai đoạn đầu của quyển sách, tác giả không cho nữ chủ có vầng sáng của vai chính quá lớn, cũng không cho năng lực quá mạnh.
Cho nên lúc này, nhìn qua nữ chủ có vẻ không thông minh lắm, thậm chí còn có chút ngu ngốc. Cộng thêm bị cảm xúc ghen ghét và thù hận đời trước ảnh hưởng, chấp niệm quá sâu, dễ dàng mất lý trí và phán đoán khi bị kích thích.
Cho nên Thẩm Húc muốn đối phó cũng không khó. Nếu đổi lại thành giai đoạn cuối sách, hắn sẽ không được thuận lợi như vậy. Khi đó nữ chủ đã thông minh, còn có mưu lược, quan trọng nhất chính là, vầng sáng của nữ chủ tỏa sáng lấp lánh.
Ngón trỏ của Thẩm húc khẽ gõ trên kẹp bắt thú: “Về nhà họ Thẩm, cô biết được bao nhiêu?”
“Ông nội chú tên là Thẩm Quốc Bình, chính là vị Thẩm Quốc Bình vô cùng nổi tiếng kia. Nhà chú rất lợi hại. Đời trước, ba năm sau bọn họ mới biết chân tướng, tìm tới đây, đón gia đình chú về. Hướng Quế Liên bị bắt vào ngục, bị phán mười lăm năm, nhưng năm thứ hai đã chết. Cháu nghe nói… Ách… Nghe nói là do nhà họ Thẩm động tay động chân.”
“Dựa theo pháp luật, tội của bà ta không đáng chết. Nhà họ Thẩm cũng không cho phép bà ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy. Bà ta ngây người trong tù một năm, đã phải nhận đủ tra tấn. Khi cha cháu đi nhận xác bà ta, cả người bà ta dính đầy vết thương, gần như không có chỗ nào hoàn hảo. Chân bà ta bị chặt đứt, khuỷu tay trật khớp, xương sườn cắm vào trong phổi, hai mắt cũng bị mù một bên.”
“Bà ta bị nhốt trong phòng giam đặc biệt, tội phạm bên trong tất cả đều là kẻ g.i.ế.c người, tội ác tày trời, thậm chí có người còn có sở thích hành hạ người khác. Bà ta bị chính những người đó tra tấn tới chết.”
Nghe thấy lời này, biết được kết cục thê thảm của Hướng Quế Liên, Thẩm Húc lại không cảm thấy đáng thương chút nào. Bởi vì dựa theo quỹ đạo ban đầu, Hướng Quế Liên không chỉ áp bức nguyên thân hai mươi mấy năm, mà sau khi nguyên thân sảy ra sự cố bị tê liệt, hành động của bà ta còn trực tiếp dẫn tới vận mệnh bi thảm của nguyên thân.
Chỉ cần nhà họ Thẩm có nửa phần nhớ tới huyết mạch nhà mình thôi, khi tới đón nguyên thân và hai đứa nhỏ, nhìn dáng vẻ của bọn họ lúc ấy, đều sẽ hận Hướng Quế Liên thấu xương.
“Nhà họ Thẩm ngoài tôi ra, còn con cháu nào khác không?”
“Chắc là có.”
“Chắc là?”