Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 194: Không phải trọng sinh

Cập nhật lúc: 2025-05-12 08:13:56
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chú… Chú không sợ tôi nói ra à?

Lời này vừa ra khỏi miệng, Chu Song Oanh đã hối hận. Nói vậy, không phải cố ý nhắc nhở Thẩm húc, bảo hắn diệt khẩu sao?

Cô ta ngu quá!

Nào ngờ Thẩm Húc không hề giận, còn bật cười: “Cô cứ nói đi, xem có ai tin lời cô nói không.”

Chu Song Oanh ngẩn người, lập tức hiểu ra. Sẽ không có ai tin cô ta.

Ngay cả Hướng Quế Liên Thẩm Húc còn không giết, vì sao lại muốn g.i.ế.c cô ta? Cô ta chỉ là một đứa trẻ mà thôi, g.i.ế.c cô ta làm gì? Động cơ đâu? Trừ khi cô ta chủ động nói ra chuyện mình định dùng kẹp bắt thú để ám hại Tiền Tắc Nhân. Nhưng cô ta có thể nói sao? Không thể! Cho nên, sẽ không có ai tin lời cô ta nói. Bọn họ sẽ chỉ cho rằng đầu óc cô ta có vấn đề.

Mặc dù có thể có người nghi ngờ đôi chút, nhưng bọn họ cũng sẽ không cảm thấy Thẩm Húc là người xấu, cùng lắm chỉ cho rằng có chuyện hiểu lầm bên trong.

Bởi vì bây giờ trong mắt người cả thôn, Thẩm Húc là người tốt, là người vô cùng tốt, người trong thôn có được cuộc sống tốt đẹp như hôm nay đều do hắn mang tới. Hắn có thể cống hiến cách làm sa tế, vứt bỏ cơ hội phát tài, mưu cầu phúc lợi cho người trong thôn, vô tư phụng hiến đến mức này, sao có thể là người xấu?

Vân Chi

Đột nhiên, Chu Song Oanh khẽ cười thành tiếng, chỉ là tiếng cười này còn khó nghe hơn cả tiếng khóc. Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Húc: “Chú Ba, chúng ta đều là người trọng sinh, bản thân chú đã thoát khỏi nhà họ Chu, đã càng ngày càng tốt rồi, vì sao còn muốn ngăn cản cháu? Cháu cũng chỉ muốn mình có cuộc sống tốt hơn mà thôi!”

Hai mắt Thẩm Húc lóe lên: “Trọng sinh? Có ý gì? Nói rõ ràng!”

Chu Song Oanh sửng sốt: “Chú…… Chú không phải à?”

Không thể nào! Lão Can Ma còn có thể nói là trùng hợp, nhưng chuyện bà Thái thì sao? Chuyện nước cốt lẩu thì sao? Nếu Thẩm Húc không phải người trọng sinh, sao có thể biết được những thứ này?

“Cô nói trọng sinh, ý là sống lại một lần? Nói cách khác, cô đã chết, tôi cũng đã chết? Vậy tôi c.h.ế.t như thế nào?”

Chu Song Oanh nào biết Thẩm Húc c.h.ế.t như thế nào! Đời trước sau khi người nhà họ Thẩm đón cả nhà bọn họ tới thủ đô, cô ta chưa bao giờ gặp lại bọn họ.

Thấy vẻ mặt ấy của cô ta, trong lòng Thẩm Húc đã đoán được vài phần.

Trong nguyên tác có nhắc đến một chút chuyện về kiếp trước của Chu Song Oanh, nhưng có vài chuyện lại không nhắc tới, phần lớn những gì trong sách viết hắn đã quên gần hết rồi.

Cho nên Thẩm Húc sử dụng chiêu này với Chu Song Oanh, thứ nhất là muốn cảnh cáo, hắn thật sự không muốn để vị nữ chủ này tiếp tục tùy ý làm bậy như vậy nữa. Ai biết có thể sẽ lại xuất hiện hiệu ứng bươm bướm , hại c.h.ế.t người nào đó nữa hay không?

Thứ hai là vì hắn muốn xác nhận xem Chu Song Oanh hiểu biết bao nhiêu về nhà họ Thẩm, có nhận ra Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương hay không. Vốn dĩ hắn định hù dọa trước rồi uy h.i.ế.p sau. Đợi đến khi Chu Song Oanh sợ hãi, mất bình tĩnh, hắn mới bắt đầu thử.

Kết quả hắn vừa tiến hành xong bước đầu tiên, Chu Song Oanh lập tức không đánh đã khai.

Nhìn từ sắc mặt của cô ta, ngay cả nguyên thân c.h.ế.t khi nào cô ta cũng không biết, chứng tỏ kiếp trước cô ta không hề có giao thoa gì với nhà họ Thẩm.

“Nếu cô là người trọng sinh, như vậy chắc hẳn cô biết người thân thật sự của tôi là ai, đang ở đâu nhỉ?”

Hắn cần xác nhận chính xác một lần nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-194-khong-phai-trong-sinh.html.]

Chu Song Oanh kinh ngạc nhìn hắn: “Chú… Chú thật sự không phải? Vậy sao chú lại biết cách làm Lão Can Ma và nước cốt lẩu?”

“Lão Can Ma là cái gì? Cô đang nói tới sa tế à? Vào cái ngày tôi tới xưởng in ấn làm thủ tục chuyển lại công việc, trên đường về nhìn thấy hai tên du côn lưu manh đang bắt nạt một bà lão, tôi thuận tay giúp bà lão ấy một phen, bà lão ấy biết rất nhiều cách làm thức ăn, chính bà ấy đã dạy tôi. Không chỉ hai thứ này, còn nhiều thứ khác nữa!”

Chu Song Oanh:!!!

“Vậy bà Thái thì sao?”

“Tôi làm ở đội vận chuyển, thường xuyên chở hàng tới nơi khác, vừa khéo đưa hàng tới thôn bà Thái đang ở, nghe được bà Thái nói với người khác về quá khứ của mình, nhắc tới chuyện đỡ đẻ cho quý nhân, chuyện đổi con.”

Chu Song Oanh:!!!

Cho nên, cô ta đoán sai rồi? Thẩm Húc căn bản không phải trọng sinh!

Đời trước, Thẩm Húc không từ bỏ công việc ở xưởng in ấn, tất nhiên sẽ không đi xin chuyển công việc cho người khác, cũng sẽ không gặp được bà lão kia, không lấy được cách làm Lão Can Ma và nước cốt lẩu.

Vì không rởi khỏi xưởng in ấn, sau đó lại bị tê liệt, lại càng không có khả năng vào đội vận chuyển, sẽ không có cơ hội chở hàng tới nơi khác, sẽ không gặp được bà Thái, cũng không thể vạch trần chân tướng, thoát khỏi nhà họ Chu!

Hóa ra là thế này! Thế mà lại là thế này!!!

Mà tất cả nguyên nhân tạo thành kết cục ấy đều vì lần phân gia kia. Mà nguyên nhân dẫn đến việc phân gia, là vì Hướng Quế Liên từ chối cứu trị khi Thẩm Phồn bị sốt, hại Thẩm Phồn thiếu chút nữa đã c.h.ế.t non, hoàn toàn chọc giận Thẩm Húc, khiến cảm xúc của hắn bùng nổ, tạo thành.

Suy nghĩ của Chu Song Oanh bay xa.

Ngày đó, Hướng Quế Liên từng lẩm bẩm, đừng để thằng bé c.h.ế.t thật. Có thể thấy là Hướng Quế Liên đã suy nghĩ tới việc có nên bỏ tiền ra đưa Thẩm Phồn tới bệnh viện hay không. Nhưng mà khi ấy cô ta đang vào thăm Tam Oa, biết Hướng Quế Liên ở ngoài cửa, mới cố ý nói một câu: Tam Oa đừng sợ, tuy rằng em thường xuyên bị ốm, nhưng lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành, lần này chắc chắn vẫn như vậy, nhất định sẽ không sao đâu. Em ngủ một giấc đi, tỉnh ngủ là khỏe lại thôi.

Hướng Quế Liên nghĩ lại, trước đây đúng là Tam Oa đã từng ốm thế này rất nhiều lần, nên dứt khoát không đưa người tới bệnh viện nữa, đỡ tốn tiền.

Chu Song Oanh chưa từng nghĩ tới chuyện muốn g.i.ế.c Thẩm Phồn. Dù sao khi đó cô ta vẫn đang lấy lòng hai chị em Chu Song Yến và thằng bé, chỉ là cô ta muốn chờ thêm một chút, chờ cô ta khuyên nhủ cha mẹ, để cha mẹ cô ra đứng ra đưa thằng bé đi bệnh viện. Như vậy, tất nhiên nhà Thẩm Húc sẽ nhớ rõ ân tình này.

Đáng tiếc, không đợi cô ta và cha mẹ mình mở miệng, Thẩm Húc đã vào phòng.

Nghĩ đến đây, Chu Song Oanh sững sờ.

Cho nên, tất cả mọi chuyện đều vì cô ta mà ra? Chỉ một hành động nho nhỏ vô ý của cô ta, đã dẫn đến hiệu ứng bươm bướm mạnh như vậy?

Còn cô ta, vậy mà lại ngốc nghếch cho rằng Thẩm Húc cũng trọng sinh, nói ra bí mật quan trọng nhất của mình với hắn.

Chu Song Oanh rùng mình, cảm giác như có một dòng nước lạnh sinh ra từ đáy lòng, lan tràn ra khắp cơ thể!

Tác giả có lời muốn nói: Có phải mọi người cũng không nghĩ tới, Du Tiểu Miên và em trai Thẩm sẽ phát triển như vậy hay không? Ha ha ha, em trai Thẩm hoàn toàn không hiểu lòng phụ nữ, cậu ta quá ngây ngô.

Chu Song Oanh: Vậy mà chú Ba lại không phải trọng sinh!

Thẩm Húc: Muốn tôi thừa nhận mình trọng sinh là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể. Mà sự thật cũng đúng là không phải trọng sinh, tôi xuyên không đó!

Loading...