Chu Song Oanh quay đầu lại, thì trông thấy Thẩm Húc đứng trước mặt mình, trong tay xách theo một cái kẹp bắt thú, ánh mắt lạnh lùng âm u.
“Chú… Chú Ba!”
“Sai rồi, tôi không phải chú Ba của cô.”
“A…. Chú… Chú Thẩm Húc?”
“Kẹp bắt thú là do cô đặt nhỉ? Cô có biết thứ này có thể sẽ hại c.h.ế.t người không?”
Sao cô ta có thể không biết, cô ta cũng từng nghĩ tới, có lẽ Tiền Tắc Nhân sẽ tàn phế, nhưng không phải là có lẽ sao? Cô ta đã chuẩn bị sẵn thuốc trị thương rồi, chỉ cần cô ta cứu trị kịp thời, chưa chắc đã không thể khỏi hẳn. Đặc biệt là, nguyên nhân chính vì có khả năng sẽ tàn phế, như vậy ơn tình cứu trị của cô ta lại càng quan trọng hơn, không phải sao?
Hơn nữa, lỡ như tàn phế thật, Tiền Tắc Nhân không có cách nào lao động bình thường, không thể tự lo vấn đề sinh hoạt, chỉ có thể dựa vào cứu trợ. Đến lúc đó ông ấy vẫn sẽ từ chối sự trợ giúp của cô ta sao? Còn cô ta, khi Tiền Tắc Nhân rơi vào hoàn cảnh gian nan nhất, cô ta không rời không bỏ, chẳng phải càng đáng quý hơn sao?
Đương nhiên, cũng có khả năng sẽ mất mạng.
Chu Song Oanh từng do dự, từng giãy giụa, cuối cùng vẫn làm. Nếu đối phương c.h.ế.t thật, thì coi như số mệnh của Tiền Tắc Nhân không được tốt. Tóm lại, thứ cô ta không thể lấy được, Lưu Manh Manh cũng đừng mong có được.
Nhưng mà, không thể để người khác phát hiện ra tất cả những chuyện này. Cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
“Chú Thẩm Húc, chú đang nói gì thế? A, thứ chú đang cầm trong tay chính là kẹp bắt thú à?”
“Giả ngu giỏi lắm.”
“Chú Thẩm Húc, cháu… Ách…”
Chu Song Oanh chưa kịp nói hết câu, một bàn tay đã bóp chặt cổ cô ta. Chu Song Oanh hoảng sợ nhìn Thẩm Húc: “Chú… Chú…”
“Đừng giở trò với tôi, không phải tôi đang dò hỏi cô, mà tôi đã xác định chính xác người đặt kẹp bẫy thú là cô rồi. Đừng tưởng rằng không ai phát hiện ra chuyện của cô.”
Chu Song Oanh càng hoảng sợ hơn, hắn đã biết rồi? Hắn đã nhìn thấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-193-chu-song-oanh-so-hai.html.]
“Cháu… Cháu chỉ muốn bắt con gà rừng hoặc con thỏ hoang thôi. Mẹ cháu đang có thai, cần bồi bổ sức khỏe.”
“Hừ! Nếu thật sự như vậy, vừa rồi vì sao không nói? Ngược lại còn giả vờ không biết tôi đang nói gì?”
Vân Chi
“Đồ vật trên núi đều là tài sản chung, là của nhà nước. Hành vi săn thú này của cháu không được phép, cho nên cháu mới không dám thừa nhận.”
Thẩm Húc cười mỉa mai: “Còn có chút nhanh trí, không quá ngu xuẩn. Nhưng mà cô cho rằng tôi sẽ tin sao? Chu Song Oanh, cô cảm thấy năng lực của mình lớn đến mức nào, cho rằng không ai nhìn ra được tâm tư của cô à? Cô năm lần bảy lượt đến lấy lòng người ở chuồng bò, lên núi theo dõi Tiền Tắc Nhân, chôn kẹp bắt thu trên con đường ông ấy nhất định phải đi qua, sau đó lại nói với tôi là cô muốn bắt gà rừng thỏ hoang?”
Cả người Chu Song Oanh cứng đờ, hắn… Hắn biết? Vậy mà hắn lại biết toàn bộ.
“Chu Song Oanh, hay là tôi không nên gọi cô là Chu Song Oanh nhỉ? Tôi không biết cô trúng tà gì, vốn dĩ cũng không định xen vào chuyện của cô, nhưng cô muốn hại người thì không được. Cô đã từng nghĩ tới, chính vì cô đặt kẹp bẫy thú hại c.h.ế.t heo con, mới đưa tới con lợn rừng lớn như vậy không? Lợn rừng sống trong rừng núi, lực công kích không phải vật nuôi trong nhà có thể so sánh được. nếu hôm nay không phải do tôi giải quyết kịp thời, để lợn rừng vào thôn, sẽ tạo thành thương vong lớn đến mức nào?”
“Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ảnh hưởng đến người trong thôn, tôi cũng không biết sẽ đưa tới lợn rừng, tôi thật sự không biết.”
Chu Song Oanh có thể cảm nhận được rõ ràng cơn phẫn nộ và sát ý trong mắt Thẩm Húc. Đúng, là sát ý chân chính, không sai được. Đặc biệt là cổ cô ta còn nằm trong tay đối phương, giống như chỉ cần Thẩm Húc dùng sức một cái, là có thể bóp c.h.ế.t cô ta vậy.
Cô ta sợ hãi!
“Cô cũng biết sợ chết? Cô cũng biết tính mạng đáng quý, vì sao còn muốn ám hại tính mạng người khác? Sao hả, mạng của cô đáng quý còn người khác thì không à?
Tay Thẩm Húc bóp chặt lại, Chu Song Oanh lập tức cảm nhận được tư vị hít thở không thông. Cô ta không thở nổi, càng đừng nói tới chuyện xin tha. Đồng tử trong mắt cô ta trợn ngược lên, sắc mặt từ từ trắng bệch ra, Hai tay cô ta vùng vẫy, muốn kéo tay Thẩm Húc ra, nhưng bất lực.
Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Mình sẽ c.h.ế.t sao? Mính sắp bị g.i.ế.c c.h.ế.t sao?
Một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Ngay khi Chu Song Oanh đã vô cùng tuyệt vọng, thì bàn tay đang bóp chặt trên cổ khẽ buông lỏng, cô ta ngã trên mặt đất, gông cùm xiềng xích được gỡ bỏ, cảm giác hít thở không thông biến mất, Chu Song Oanh há to miệng hít thở, gió lạnh lọt vào cổ họng khiến cô
ta ho khan kịch liệt.
Sinh ra và lớn lên trong niên đại hòa bình, xã hội pháp trị, từ nhỏ đã là công dân tốt tuân thủ quy định của pháp luật, cuối cùng Thẩm Húc vẫn không thể làm ra được chuyện lấy đi tính mạng của người khác.
Hắn nhìn Chu Song Oanh từ trên cao xuống: “Cảm giác này không dễ chịu lắm nhỉ? Hôm nay tôi không g.i.ế.c cô, không phải vì tôi không g.i.ế.c được, mà vì tôi không muốn làm bẩn tay mình. Từ nay về sau, tốt nhất cô nên an phận, đừng làm ra bất kỳ hành động nào hại người nữa. Nếu không, tốt nhất định sẽ không nương tay lần nữa.”