Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 192: Cô đang tìm nó à

Cập nhật lúc: 2025-05-12 08:13:52
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chu Song Oanh ra ngoài, nhưng không phải đi chơi. Tính tuổi tác hai đời cộng lại, cô ta đã hơn ba mươi rồi, thật sự không thể chơi đùa nổi với đám trẻ con cùng tuổi kia. Trừ khi là vì tiếp cận Thẩm Phồn, Thẩm Song Yến với Lưu Manh Manh, cô ta mới có thể buông bỏ gánh nặng tuổi tác, đón ý nói hùa chơi đùa với bọn họ. Nhưng lúc này, cô ta không có tâm trạng nào để đón ý nói hùa với bất cứ kẻ nào.

Chu Song Oanh đi lên trên núi, mặc dù cô ta biết cái kẹp bắt thú kẹp c.h.ế.t con heo con kia chắc hẳn chính là cái do cô ta sắp đặt, nhưng cô ta vẫn muốn đi xem lại. Thật ra cô ta thả hai cái kẹp, một cái đã bị phá, còn một cái khác thì sao?

Cô ta cố ý đi ngang qua chuồng bò, quả nhiên là trông thấy bóng dáng của ba đứa nhóc kia.

Thẩm Song Yến và Lưu Manh Manh đang thả diều, Thẩm Phồn thì ở bên cạnh cổ vũ, vô ưu vô lo.

Chu Song Oanh chuyển ánh mắt về phía mấy người sau, Tiền Tắc Nhân, Ôn Học Nghĩa và hai người khác đang ngồi trên đống củi trước cửa chuồng bò, yên lặng nhìn đám trẻ, khóe miệng còn mang theo ý cười.

Tiền Tắc Nhân còn chỉ vào ba đứa nhỏ, nói một câu: “Làm trẻ con vẫn tốt nhất, mỗi ngày đều vô ưu vô lo, vui vui vẻ vẻ không phiền não.”

Hai tay Chu Song Oanh nắm chặt lại, lặng lẽ lên núi. Nhưng lúc này trong lòng cô ta không thể nào bình tĩnh nổi.

Căn nhà đất ở gần chuồng bò, một trước một sau, ở giữa có một mảnh đất trống bằng phẳng rất lớn. đám trẻ con thích chơi đùa ở đó nhất. Ngày thường người trong thôn cố kỵ người ở chuồng bò đều là phần tử xấu, không thích cho con mình chạy tới đó chơi.

Nhưng nhà của chị em Thẩm Song Yến ở ngay bên này, tất nhiên là không hề cố kỵ. Lưu Manh Manh chơi thân với hai người, nên ngày nào cũng qua đây. Đặc biệt, Thẩm Húc và Chu Minh Tô là gia trưởng, cũng không ngăn cả, dần dần, ba người đã coi nơi này trở thành căn cứ chơi đùa của bọn chúng rồi.

Ngày nào cũng lượn lờ trước cửa chuồng bò, người ở chuồng bò có thể không để ý sao?

Thường xuyên qua lại, cũng trở nên thân quen.

Chu Song Oanh từng nhìn thấy ba người Lưu Manh Manh nói chuyện với mấy ông lão trong chuồng bò rất nhiều lần, Lưu Manh Manh còn cho đối phương không ít thứ, khi thì một viên kẹo, khi thì một nắm hạt dưa, hoặc là máy bay giấy, thuyền giấy do chính mình gấp…

Nếu để cô ta nói, thì mấy thứ đó có tác dụng cái rắm! Chuồng bò điều kiện đơn sơ, công điểm bọn họ kiếm được có hạn, ăn mặc đều kém cỏi hơn người trong thôn. Hiện giờ bọn họ cần nhất chính là gì? Là ăn no, là mặc ấm.

Một viên kẹo, một nắm hạt dưa có thể so được với khoai lang đỏ, khoai tây và đồ ăn mà cô ta đưa sao? Không thể.

Còn mày bay giấy và thuyền giấy, càng không có tý tác dụng nào.

Thế mà đám người Tiền Tắc Nhân kia lại nhận, còn cười hì hì, vẻ mặt ôn hòa, thậm chí Tiền Tắc Nhân đã bắt đầu dạy Lưu Manh Manh vẽ tranh rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-192-co-dang-tim-no-a.html.]

Như vậy sao cô ta có thể không sốt ruột? Chẳng lẽ vận mệnh không thể sửa đổi được? Sao cứ phải là Lưu Manh Manh?

Vì sao có thể hòa ái với Lưu Manh Manh như thế, còn với cô ta thì lại lạnh lùng đến vậy? Cô ta tặng đồ tới cửa bao nhiêu lần, đều bị từ chối vô tình.

Tương phản lớn như vậy, khiến trong lòng Chu Song Oanh rất không thoải mái.

Chẳng lẽ cô ta không thể giúp bọn họ hơn Lưu Manh Manh sao? Càng hữu dụng với bọn họ hơn Lưu Manh Manh sao?

Chu Song Oanh không hiểu nổi, rốt cuộc đám người trong chuồng bò kia nghĩ thế nào, nhưng cô ta biết mình không thể chờ thêm được nữa, cô ta phải chủ động xuất kích.

Đời trước, tuy rằng Lưu Manh Manh quen biết với Tiền Tắc Nhân từ lâu, nhưng quan hệ giữa hai bên cũng không sâu như vậy. Chuyện khiến bọn họ hoàn toàn cột vào nhau, khiến Tiền Tắc Nhân ghi lòng tạc dạ, nhận Lưu Manh Manh làm con gái nuôi, luôn suy xét cho đối phương đều bắt đầu từ ơn cứu mạng.

Chỉ là ơn cứu mạng mà thôi, Lưu Manh Manh làm được, chưa chắc cô ta không làm được.

Mưa to lũ lụt, cô ta không thể tạo ra nổi, nhưng cô ta có thể dùng cách khác.

Vân Chi

Chu Song Oanh từng nghĩ thử rất nhiều phương án, nhưng phần lớn đều không phải chuyện đứa trẻ bảy tuổi như cô ta có thể làm được. Cuối cùng biện pháp đơn giản nhất, tiện lợi nhất, chỉ có kẹp bắt thú.

May mà trước đây tổ tiên của nhà họ Lưu từng là thợ săn, tuy rằng đã nhiều năm không săn thú, nhưng trong nhà vẫn giữ chút đồ đạc trước kia, nếu không, ngay cả kẹp bắt thú cô ta cũng không kiếm được.

Đáng tiếc, cô ta trăm cay ngàn đắng trộm kẹp bắt thú từ nhà họ Lưu mang về, nhanh như vậy đã bại lộ, thậm chí còn chưa kịp phát huy t ác dụng của nó.

Chu Song Oanh hít sâu một hơi, hiện giờ chỉ hy vọng, một cái kẹp bắt thú khác vẫn còn ở chỗ cũ.

Đi tới nơi cần đến, Chu Song Oanh bắt tay vào lục tìm trong bụi cỏ, đáng tiếc tìm tới tìm lui, vẫn không tìm thấy gì.

“Rõ ràng đặt ở nơi này mà. Chạy đâu mất rồi? Trên người heo con chỉ có một cái, một cái khác đâu? Chẳng lẽ còn có con dã thú khác? Nếu có, thì dã thú bị thương đâu rồi?”

Chu Song Oanh lẩm bẩm.

Đúng vào lúc này, một giọng nói truyền đến từ phía sau: “Cô đang tìm nó à?”

Loading...