Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 190: Vì sao lại nói với tôi nhiều như vậy

Cập nhật lúc: 2025-05-12 08:13:48
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Du Tiểu Miên vừa đi chân trước. Thẩm Hướng Dương đã cất bước theo sau.

Đừng thấy cả con lợn rừng to trên hai trăm cân mà tưởng nhiều, phân chia ra mỗi nhà cũng không được bao nhiêu. Còn không thể chia theo đầu người, phải chia theo từng hộ. Thanh niên trí thức coi như một hộ lớn, chị em Thẩm Hướng Dung vừa mới tới, có thể ăn theo đám thanh niên trí thức cũ một bữa đã rất không tồi rồi, còn chuyện khác nghĩ cũng đừng nghĩ. Đương nhiên, bọn họ cũng không thèm để ý đến chút thịt heo này.

Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung vội vã chạy tới, là vì lo lắng cho Thẩm Húc. Bây giờ đã tận mắt nhìn thấy Thẩm Húc bình yên vô sự, chuyện náo nhiệt cũng xem xong rồi, tất nhiên không cần thiết phải ở lại nữa.

Trong khu tập thể dành cho thanh niên trí thức.

Thẩm Hướng Dương giơ ngón tay cái lên với Du Tiểu Miên: “Cô lợi hại lắm! Mấy cái tát vừa rồi, tôi nhìn thôi cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái rồi.”

Vân Chi

Du Tiểu Miên chớp chớp mắt: “Tôi đánh cũng rất sướng tay! Đặc biệt là Lâm Thanh Vân, tôi muốn đánh anh ta từ lâu rồi.”

Thẩm Hướng Dương do dự, hỏi: “Cô làm vậy, không vấn đề gì chứ?”

“Có thể có vấn đề gì? Thật ra làm vậy càng tốt, xé rách da mặt trước mặt mọi người rồi, sau này cũng không cần thiết phải nể mặt, nể tình gì nhau nữa. Giống như hôm nay, trước đó đám người Văn Mẫn đề nghị cùng nhau đi đào rau dại, không phải chuyện lớn gì, tôi không tiện từ chối. Nhưng bây giờ, tôi có thể từ chối thẳng thừng rồi, có thể bớt được không ít phiền toái.”

Du Tiểu Miên cười rộ lên, lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu. Còn một câu nữa cô ấy chưa nói chính là, cuối cùng cũng thoát được Lâm Thanh Vân rồi. Cái gã Lâm Thanh Vân này suốt ngày mang theo bộ mặt giả dối, khiến cô nhìn vào rất buồn nôn. Nhưng người này lại không biết tự hiểu lấy mình chút nào, luôn mặt dày mày dạn chạy đến quấn lấy cô, nói mấy lời bông đùa thật thật giả giả.

Nếu anh ta nói rõ ràng, ngược lại cô có thể quang minh chính đại từ chối. Nhưng anh ta không làm thế, khiến cô không biết đáp lại thế nào. Nói thẳng ra với anh ta, nếu anh ta trả lại một câu “Cô hiểu lầm rồi”, thì chẳng phải cô sẽ mất hết thể diện sao?

Nhưng không chỉ một lần, cô từng nói rõ ràng mình chưa nghĩ tới chuyện gả chồng, sẽ không tìm đối tượng, càng không thích bất cứ kẻ nào, dẹp tan tất cả ân cần của anh ta. Thái độ không phải quá rõ ràng rồi sao? Không biết là do đầu óc Lâm Thanh Vân có vấn đề, hay là không nghe hiểu tiếng người nữa, hoặc là đã hiểu nhưng vẫn cố ý giả bộ hồ đồ, để tiếp tục làm theo ý mình như cũ.

Đặc biệt là, anh ta thích theo đuổi thì theo đuổi thôi, Du Tiểu Miên cảm thân bản thân cũng rất được, tính cách cũng được, có người theo đuổi không phải quá bình thường sao? Cho dù cô không thích đối phương, nhưng đối với người yêu mến mình, cô vẫn có thể giữ được thái độ lễ phép.

Nhưng Lâm Thanh Vân theo đuổi cô, còn đồng thời có quan hệ gắn bó keo sơn với ba bốn cô gái khác nữa, quan hệ còn mập mờ không hề bình thường… Như vậy cũng quá là… Con mẹ nó quá là ghê tởm, ghê tởm tới mức buồn nôn.

Du Tiểu Miên thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẫn may, cuối cùng không phải chịu đựng cảm giác ghê tởm ấy nữa rồi.

Lúc này cô đang vô cùng sung sướng, còn Thẩm Hướng Dương lại im lặng không nói lời nào, đứng trước mặt cô nhíu mày, không nhúc nhích. Cô nghi hoặc nhìn cậu ta: “Anh đang nghĩ gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-190-vi-sao-lai-noi-voi-toi-nhieu-nhu-vay.html.]

“Tôi đang nghĩ đến lời cô vừa nói!”

“Hả?”

“Tôi cũng không thích bọn họ. Tôi đang nghĩ xem có thể làm giống cô, xé rách mặt với bọn họ hay không. Sau này không cần phải làm bộ làm tịch, duy trì vẻ hòa bình mặt ngoài với bọn họ nữa.”

Chị gái nói phải khiêm tốn, phải giúp đỡ mọi người, cố gắng không gây xung đột với người khác. Không phải Thẩm Hướng Dương không thể làm được, nhưng nếu có cách khác, cần gì phải khiến bản thân chịu ấm ức? Cậu không thích Cao Tuấn, không thích Văn Mẫn, cũng không thích Lâm Thanh Vân. Phải giao tiếp với bọn họ thật sự quá phiền!

Du Tiểu Miên nghiêng đầu: “Vậy cậu đã nghĩ ra chưa?”

Thẩm Hướng Dương thở dài một tiếng, đầu gục xuống: “Hình như không được!”

Du Tiểu Miên cười rộ lên: “Ồ!”

“Chúng ta không giống nhau!”

Đúng là Thẩm Hướng Dương có chút ngây thơ, nhưng cậu không hề ngu ngốc. Du Tiểu Miên đã tới thôn Thượng Thủy gần một năm, đã có căn cơ nhất định, dù là ở trong khu tập thể dành cho thanh niên trí thức, hay ở trong thôn, đều có bạn tốt rồi. Cô ấy còn làm giáo viên ở trường học, có công việc tử tế, ngày thường thời gian ở trường học nhiều hơn so với thời gian ở thôn Thượng Thủy. Bởi vậy đối với người, với chuyện trong thôn Thượng Thủy sẽ ít cố kỵ hơn.

Quan trọng nhất là, hôm nay thiếu chút nữa cô ấy đã bị Văn Mẫn hại chết, sau đó lại gặp phải Lâm Thanh Vân công kích. Văn Mẫn và Lâm Thanh Vân làm sai trước, cô ấy buông lời tàn nhẫn, mọi người đều có thể thông cảm.

Nhưng cậu và chị gái thì sao? Vừa mới đến, trời xa đất lạ. Chỗ dựa duy nhất là anh trai lại không thể nói với anh. Bây giờ trở mặt với người khác, chẳng khác nào bọn họ tự đẩy mình vào cục diện bị động tứ cố vô thân. Thanh niên trí thức khác trong khu tập thể này sẽ không giúp bọn họ, người trong thôn cũng sẽ không giúp bọn họ. Nếu vì chuyện này để lại ấn tượng kiêu căng khó ở chung trong lòng mọi người, rất nhiều chuyện khác sẽ tới theo phản ứng dây chuyền, cuộc sống của bọn họ ở thôn Thượng Thủy sẽ càng gian nan hơn.

Quan trọng nhất là, nhìn qua giữa bọn họ và đám người Văn Mẫn hình như cũng không có mâu thuẫn nào quá lớn, bây giờ làm khó dễ, bọn họ sẽ trở thành người vô lý, sẽ bị người khác nói xấu.

Du Tiểu Miên lập tức hiểu được ý của cậu ta: “Khi vừa tới thôn Thượng Thủy, tôi cũng từng cố kỵ rất nhiều, ẩn nhẫn không ít. Cho dù chúng ta không thèm để ý tới lời châm chọc linh tinh, nhưng dù sao cũng cùng sống dưới một mái hiên. Nếu mọi người đều đứng ở phía đối lập, bọn họ sử dụng thủ đoạn ngáng chân, cũng đủ khiến chúng ta khốn khổ rồi.”

Tạm dừng một chút, thấy bốn phía không có ai, cô mới thấp giọng nói thêm một câu: “Lâm Thanh Vân rất biết cách làm người, tương đối quan tâm tới nữ đồng chí, còn nam đồng chí gần như đều từng nhận đồ của anh ta. Cho nên, dù trong lòng bọn họ nghĩ thế nào về Lâm Thanh Vân, vì lợi ích sau này, bình thường bọn họ đều đứng về phía anh ta. Nếu không có chuyện hôm nay, đột nhiên tôi làm khó dễ Lâm Thanh Vân như vậy, chưa chắc đã xử lý ổn thỏa được. Hai người ở chung với anh ta, nên cẩn thận một chút, đặc biệt là chị gái cậu.”

Thẩm Hướng Dương nhìn về phía cô ấy: “Vì sao lại nói với tôi nhiều như vậy?”

Loading...