Lâm Thanh Vân chấn động, anh ta…… Sao anh ta lại quên mất chuyện này nhỉ?
Lông mi anh ta khẽ run lên, cúi đầu nhìn về phía Văn Mẫn, ánh sáng trong mắt thay đổi vài độ, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì, cuối cùng mở miệng nói: “Đồng chí Văn Mẫn, xin lỗi cô. Tôi… Lúc ấy tôi cũng bị lợn rừng dọa sợ, không kịp lấy lại tinh thần. Tôi chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước, không hề chú ý đến chuyện gì khác, không biết cô còn ở phía sau, tôi còn tưởng rằng cô đã bắt kịp chúng tôi rồi.”
Văn Mẫn hít mũi: “Tôi hiểu, lúc ấy mọi người đều sợ hãi.”
Du Tiểu Miên trợn trắng mắt, ha hả hai tiếng, không để ý đến bọn họ nữa: “Cùng nhau gặp phải lợn rừng không chỉ có chúng ta, khi ấy còn có cả đồng chí Cao Tuấn, và mấy chị dâu trong thôn. Tinh hình lúc ấy thế nào, có lẽ người khác không hiểu lắm, nhưng mọi người đều rõ ràng. Tôi muốn hỏi một câu, nếu như khi ấy mọi người đang chạy trốn, đột nhiên có người nhảy ra giữ chặt lại, khiến mọi người không chạy nổi, mọi người sẽ làm thế nào?”
Vợ của Trần Nhị Cẩu nở nụ cười lạnh lùng: “Ai muốn mạng của tôi, tất nhiên tôi sẽ lấy mạng kẻ đó rồi. Đá một cái vẫn nhẹ chán. Thanh niên trí thức Du, cô yên tâm, chuyện này ai đúng ai sai, mọi người đều thấy rõ ràng. Cô phải tin tưởng, ánh mắt của quần chúng sáng như đuốc.”
Du Tiểu Miên gật đầu: “Cảm ơn chị dâu Trần!”
Vân Chi
Sau đó cô lại liếc mắt nhìn về phía Văn Mẫn và Lâm Thanh Vân: “Từ hôm nay trở đi, tôi với hai người đã không còn tình nghĩa thanh niên trí thức gì nữa rồi, xin hai người tự hiểu lấy mình, đừng bám lấy tôi nữa, giữa chúng ta không còn gì để nói với nhau.” Nói xong thì xoay người, ngẩng cao đầu rời khỏi chỗ này.
Lâm Thanh Vân cúi đầu nhìn theo bóng dáng Du Tiểu Miên, vẻ mặt nham hiểm hung ác.
Hôm nay anh ta chưa kịp cân nhắc đã mở miệng, quá thất sách rồi.
Công việc giáo viên của trường học mới mở xôi hỏng bỏng không, danh ngạch tới làm việc ở xưởng thực phẩm cũng không có phần của anh ta. Nhìn cuộc sống của đám nông dân chân đất quanh mình càng ngày càng tốt lên, còn tốt hơn cả mình, còn anh ta thì thất bại, mất hết hy vọng. Anh ta hận!
Anh ta lén lút kết giao với không ít cô gái trong thôn, phần lớn đều là con gái nhà có chút địa vị, gia cảnh cũng không tệ lắm. Nhưng hiển nhiên đám con gái ấy cũng không có địa vị gì đáng kể trong nhà, không thể giúp anh ta nói lời hay trước mặt trưởng bối để anh ta đạt được kỳ ngộ. Ngoài việc thi thoảng nhận được chút đồ ăn ra, những việc khác đều không dùng được. Gần đây càng ngày Lâm Thanh Vân càng nhìn rõ điểm này, cũng chính vì vậy, anh ta mới càng nóng nảy.
Hơn nữa anh ta cho rằng, đợi thêm một khoảng thời gian nữa, Du Tiểu Miên sẽ thay đổi suy nghĩ ban đầu, nhận ra được tình cảm của anh ta. Kết quả đối phương vẫn đối xử với anh ta hờ hững, vẫn vô tình như cũ.
Mọi việc không thuận, khiến anh ta vô cùng phiền lòng, nóng nảy, nên hôm nay mới rối loạn nói không có chừng mực.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn cơ hội này để thử Du Tiểu Miên một chút. Anh ta cho rằng Du Tiểu Miên sẽ không nhìn trúng người dân địa phương, sẽ chọn lựa trong đám thanh niên trí thức. Cho dù xét về diện mạo hay năng lực, anh ta tự nhận bản thân đều xuất sắc hơn người, bởi vậy, anh không hề tin tưởng Du Tiểu Miên hoàn toàn vô cảm với anh ta. Nói không chừng là cô đang lạt mềm buộc chặt thì sao?
Cho nên anh ta dụng Văn Mẫn, định kích thích Du Tiểu Miên một phen. Nếu Du Tiểu Miên để ý đến anh ta, sẽ không thờ ơ trước cảnh anh ta cự lực bảo vệ cho Văn Mẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-189-chon-nguoi-tot-nhat.html.]
Kết quả là, cô ấy thật sự không thờ ơ, cũng thật sự không có tình cảm với anh ta. Nếu không, sao có thể cho anh ta một cái tát?
Hai tay Lâm Thanh Vân nắm chặt thành nắm đấm, cũng may anh ta vẫn còn phương án dự phòng. Không có Du Tiểu Miên, Văn Mẫn cũng không tệ.
Tuy rằng Văn Mẫn vừa mới tới, nhưng anh ta nhìn trộm được khi đối phương sắp xếp lại hành lý, quần áo Văn Mẫn mang theo tuy anh ta không biết là kiểu dáng gì, nhưng đều làm từ nguyên liệu cực tốt, còn có hai đôi giày da tinh xảo. Mặc dù chưa biết còn thứ gì khác hay không, nhưng nhìn lá rụng đoán được mùa thu đến, chỉ vậy thôi là có thể đoán được gia cảnh nhà đối phương không tệ rồi.
Còn cả cô gái Thẩm Hướng Dung mới tới kia nữa, hình như gia cảnh của người này còn tốt hơn?
Lâm Thanh Vân hơi nhíu mày, nhìn tới nhìn lui. Tóm lại anh ta phải chọn người tốt nhất mới được.
Chỉ là Du Tiểu Miên……
Lâm Thanh Vân cúi đầu, che giấu vẻ âm độc nơi đáy mắt. Nếu anh ta với Du Tiểu Miên đã không có khả năng, vậy thì không cần cố kỵ gì nữa, một cái tát sỉ nhục ngày hôm nay, anh ta sẽ tìm cơ hội trả lại!
Trong đám người.
Chu Song Oanh nhìn con heo con bị kẹp không nhúc nhích kia, cảm giác giống như bị dừng hình.
Kẹp bắt thú, đó là kẹp bắt thú do cô ta đặt, sao có thể…
Cô ta đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức mới kiếm được cái kẹp bắt thú này, cuối cùng lại lãng phí như vậy sao?
Tại sao lại như vậy? Vì sao?
Đời trước, cô ta chưa bao giờ nghe nói trong thôn gặp phải lợn rừng, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?
Cô ta đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề phát hiện ra, ở phía đối diện, Thẩm Húc đang nhìn chằm chằm vào cô ta.
***
Tác giả có lời muốn nói: Cặn bã nam Lâm Thanh Vân + bạch liên hoa Văn Mẫn = Tuyệt phối!