Thẩm Húc nhìn qua, Văn Mẫn vô thức lui về phía sau một bước, Du Tiểu Miên thì chủ động đứng dậy.
“Tôi cũng đi đào rau dại, đồng chí Văn Mẫn biết tôi định đi liền nói trước đây cô ta vẫn luôn sống trong thành phố, không biết rau dại trông thế nào, loại rau nào có thể ăn, loại nào không ăn được, xin tôi dạy cô ta. Yêu cầu nhỏ như vậy, chúng tôi còn ở cùng nhau trong khu nhà dàn cho thanh niên trí thức nữa, tôi không thể không đồng ý đúng không? Nên đã dẫn bọn họ theo, cùng nhau lên núi.”
Du Tiểu Miên liếc mắt nhìn Văn Mẫn một cái: “Tôi đã nói rõ ràng với bọn họ, đừng đi tới khu vực gần núi sâu, nhưng mà Văn Mẫn nói cô ta phát hiện ra một con thỏ con, cảm thấy nó đáng yêu, muốn bắt về nuôi. Khăng khăng đòi đuổi theo, không cẩn thận đã chạy hơi xa.”
Văn Mẫn nhỏ giọng cãi lại một câu: “Tôi vẫn chưa đi đến núi sâu.”
Về điểm này Du Tiểu Miên cũng không đổ oan cho cô ta: “Đúng là cô ta chưa vào trong núi sâu, nhưng cách núi sâu không xa lắm. Con thỏ con chạy mất hình, không ngờ lại nhìn thấy một con heo con trên mặt đất. Con heo con kia dẫm trúng kẹp bẫy thú, cả người đầy máu. Lúc ấy tôi đã cảm thấy không thích hợp rồi, chiếc kẹp bẫy thú kia không giống bị người ta để lại từ lâu, ngược lại giống như mới đặt ở đó. Nhưng người trong thôn ai lại đặt kẹp bẫy thú ở đây?”
“Hơn nữa con heo kia nhìn qua giống như vừa sinh không lâu, có heo con nói không chừng heo mẹ sẽ ở ngay gần đó. Tôi không dám ở lâu, định quay về, nhưng Văn Mẫn không muốn, nói heo con vẫn còn thở, nói không chừng còn cứu sống được. Cô ta lôi kéo không cho tôi đi, trách tôi vì sao lại m.á.u lạnh như vậy, heo con cũng là sinh mệnh…”
Nói đến đây, Du Tiểu Miên không nhịn được trợn mắt khinh bỉ.
“Giọng cô ta lớn như vậy, cứ như sợ không gây ra động tĩnh vậy! Sau đó không phải heo mẹ đã tìm tới sao. Nếu không phải do heo mẹ đi xem con nó trước, sao chúng tôi có thể có cơ hội chạy trốn?”
Văn Mẫn cực kỳ ấm ức: “Tôi… Tôi không cố ý. Con heo nhỏ kia đúng là… Đúng là rất đáng thương. Tôi đâu biết sẽ đưa tới một con lợn rừng lớn như vậy. Cô không thể trách một mình tôi như thế. Cô… Cô còn đá vào chân tôi một cái, tôi còn chưa trách cô đâu!”
Bốp!
Du Tiểu Miên lập tức giơ tay lên cho cô ta một cái tát.
“Đừng thấy tôi còn nhỏ tuổi mà nghĩ rằng tôi dễ bắt nạt! Việc này cô không nhắc tới thì thôi, nếu cô đã nhắc tới, tôi đây sẽ cẩn thận tính toán khoản nợ này với cô! Cô còn không biết xấu hổi nói không trách tôi? Chính cô không chạy nổi nữa, bèn lôi kéo tôi không bỏ, muốn tôi cũng không thể chạy được, ở lại làm đệm lưng cho cô đúng không? Sao cô lại ác độc như vậy!”
Văn Mẫn sụt sịt: “Cô… Sao cô có thể nói tôi như vậy? Tôi không hề muốn kéo cô làm đệm lưng, chỉ là tôi quá sợ hãi, muốn cô giúp tôi một chút thôi! Cô không giúp còn chưa tính, sao cô… Sao cô còn đánh người ta như vậy?”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-188-anh-khong-thay-xau-ho-a.html.]
Vừa nói cô ta vừa nghiêng mặt về phía mọi người, năm ngón tay đỏ hồng khắc trên gò má trắng nõn vô cùng dễ thấy. Cô ta khẽ chớp mắt một cái, hai hạt nước mắt lập tức rơi xuống, kết hợp với tiếng nhóc đầy ấm ức kia, đúng là như hoa lê dưới mưa, nhìn thấy mà thương.
Lâm Thanh Vân rung động, không nhịn được nói: “Đồng chí Du Tiểu Miên, cô làm vậy có chút không thỏa đáng. Tôi hiểu tâm trạng của cô lúc này, nhưng dù thế nào thì đánh người khác vẫn là không đúng. Đồng chí Văn Mẫn cũng không có ý xấu, cô ấy quá sợ hãi nên mới xin cô giúp đỡ theo bản năng mà thôi, cô chạy trốn nhanh hơn cô ấy, có thể kéo cô ấy một phen, cô ấy…”
Bốp!
Lại một cái tát nữa, lần này là đánh vào mặt Lâm Thanh Vân.
Lâm Thanh Vân sững sờ, không dám tin tưởng. Cô ta đánh mình? Vậy mà cô ta dám đánh mình, còn đánh mình trước mặt nhiều người như vậy.
Khuôn mặt Lâm Thanh Vân đỏ bừng, lần này coi như mất hết mặt mũi rồi.
Nhìn thấy cảnh ấy, Văn Mẫn lập tức nhảy dựng lên: “Cô làm cái gì thế? Du Tiểu Miên, cô đánh tôi còn chưa tính, cô dựa vào đâu lại đánh cả đồng chí Lâm? Cô đúng là quá kiêu ngạo!”
“Kiêu ngạo? Nếu càng kiêu ngạo hơn thì sao?”
Du Tiểu Miên giơ lên tay, lại cho Văn Mẫn một cái tát nữa.
Văn Mẫn bị bất ngờ không kịp đề phòng, không giữ nổi bình tĩnh nữa: “Cô!”
Nước mắt tuôn rơi ào ào, lần này là vì đau, Du Tiểu Miên dùng hết sức mình mà lại.
Ba cái tát của Du Tiểu Miên, đã hù dọa tất cả mọi người có mặt ở đây. Khóe miệng Thẩm Hướng Dương co giật, nhìn lực đạo ấy, nghĩ thôi cũng thấy đau rồi.
Du Tiểu Miên dùng ánh mắt miệt thị nhìn Văn Mẫn và Lâm Thanh Vân: “Cô hỏi tôi vì sao lại đánh anh ta à? Bởi vì anh ta không nói tiếng người! Nói cái gì, tôi ở bên cạnh cô, có thể kéo cô một phen, hừ, Lâm Thanh Vân, nói những lời này anh không thấy chột dạ sao? Lúc ấy anh không có mặt ở đó à? Anh còn là đàn ông đấy, chân còn chạy nhanh hơn so với người khác, có bản lĩnh sao anh không kéo Văn Mẫn một phen?”
“Chính anh còn chạy nhanh hơn tôi, so về tốc độ, về năng lực đều hơn hẳn tôi. Anh kéo cô ta một phen, hoặc cõng cô ta chạy cũng được mà? Anh chỉ lo chạy trốn một mình, mặc kệ người khác sống chết, vậy mà còn nói ra được mấy lời đó với tôi, bảo tôi kéo cô ta một phen sao? Anh không thấy xấu hổ à?”