“Chúng tôi tự cho là kế hoạch chu đáo, không ngờ vẫn bị Miêu Đầu Ưng phát hiện ra manh mối. Bên người ông nội cậu với cha cậu đề phòng nghiêm ngặt, Miêu Đầu Ưng dùng kế một lần không thành, muốn làm lại lần hai là chuyện vô cùng khó khăn. Hắn trù tính rất lâu vẫn không thể tìm thấy cơ hội thứ hai, nên mới ra tay từ chỗ mẹ cậu.”
“Hắn ta bỏ ra thời gian vài tháng, đã tìm thấy mẹ cậu, vừa ra tay đã rất tan nhẫn, Mẹ Cố chăm sóc mẹ cậu và hai vị cảnh viên đều hy sinh, chỉ có mẹ cậu, khả năng là vì đối phương muốn bắt sống, có điều cố kỵ, nên đã để bà ấy tìm được cơ hội, trốn thoát dưới sự yểm hộ của những người còn lại cho cha cậu sắp xếp.”
“Khi cha cậu biết được tin tức, đã sợ tới mức sắp nứt cả gan. Nhưng ông ấy lại không thể rời khỏi thủ đô, ông nội cậu lại càng không. Bọn họ quá quan trọng, hơn nữa có quá nhiều đôi mắt đang dõi theo bọn họ. Cho nên, bọn họ chỉ có thể phái người qua bên này.”
“Nếu ở huyện Dương Sơn đã bị phát hiện, vậy thì ở lại bên này cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Cha cậu đã quyết định sẽ đón người quay về thủ đô. Đội ngũ phụ trách đón mẹ cậu, là do tôi dẫn dắt.”
Bạch Sùng nhìn Thẩm Húc, trong mắt mang theo vài phần áy náy và tự trách: “Nói ra thì, là do tôi đã hại cậu.”
Thẩm Húc lắc đầu: “Chú Bạch, không liên quan gì tới chú. Chú nói tiếp đi.”
“Lúc ấy mẹ cậu đã mang thai được hơn bảy tháng, thật ra cũng không thích hợp ngồi tàu xe mệt nhọc chạy về thủ đô. Nhưng người chúng tôi có thể mang tới huyện Dương Sơn không nhiều lắm. Miêu Đầu Ưng lại như hổ rình mồi, vẫn núp trong bóng tối. Đối với tình hình này, sợ là chỉ có thể quay về thủ đô, sống dưới mái nhà họ Thẩm được canh gác chặt chẽ, mới an toàn hơn một chút. Cho nên, chúng tôi đã lên đường.”
“Nhưng vừa lên đường chưa đi được bao xa, mẹ cậu đã muốn sinh trước thời giạn. Tình hình còn rất nguy cấp, nước ối chảy hết ra xe. Khi biết tin mẹ cậu ở bên này đã xảy ra chuyện, trong lúc cấp bách cha cậu chỉ nghĩ tới việc mau chóng phái người qua đây bảo vệ mẹ cậu, sao có thể nghĩ được chuyện phái người tới chăm sóc? Cho nên, lúc ấy cả đám đàn ông chúng tôi đều trợn mắt, ngơ ngác không biết phải làm sao.”
“Chúng tôi đều là người còn chưa kết hôn, đến tay con gái còn chưa được sờ lần nào, sao biết đỡ đẻ? Mọi người chỉ có thể lo lắng xoay vòng vòng. Cuối cùng vẫn do mẹ cậu nhìn thấy phía trước có khói bếp, mới đề nghị mọi người vào thôn hỏi một chút xem có ai biết đỡ đẻ hay không. Chuyện sau đó giống như lời bà Thái từng nói, cậu đều biết cả rồi.”
Thẩm Húc hít sâu một hơi, mặc dù hắn không tự mình trải qua, nhưng vẫn có thể thông qua lời Bạch Sùng nói, nghe ra được những hung hiểm năm đó mẹ hắn từng gặp phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-177-chuyen-xua-2.html.]
Bà ấy làm thế nào mới có thể bảo vệ được con mình chạy thoát khỏi ma trảo? Làm thế nào mới có thể tránh được Miêu Đầu Ưng như hổ rình mồi? Khó trách, sau khi sinh hắn xong bà ấy lập tức hôn mê bất tỉnh.
Bà Thái nói, mẹ cậu đã kiệt sức từ lâu, nhưng vì con mình đã cắn răng kiên cường chống đỡ. Sau khi nghe được tiếng trẻ con khóc, biết con mình đã bình an, cuối cùng không chịu đựng nổi nữa, mới hôn mê.
Bà ấy rốt cuộc là một người mẹ vĩ đại đến mức nào?
Thẩm Húc không phải nguyên thân, nhưng trong khoảnh khắc này, trái tim hắn lại đập liên hồi, lồng n.g.ự.c nóng lên.
Có thể nói, vì đứa nhỏ này, bà ất đã phải vài lần tìm đường sống trong chỗ chết, liều mạng sinh ra nó, cuối cùng lại bị người ta trộm đổi.
Khi biết chân tướng, không biết tâm trạng của bà ấy thế nào nhỉ?
Ánh mắt Thẩm Húc có chút lo lắng.
Vân Chi
Thấy hắn luôn yên lặng không nói gì, có lẽ vì sợ trong lòng hắn không thoải mái, Thẩm Hướng Dương vội vàng giải thích không ngừng: “Cha mẹ với ông nội không biết chuyện anh bị đổi, nếu như biết, chắc chắn sẽ đến tìm anh.”
“Bây giờ tình hình trong nhà thế nào?”
Nghe thấy hắn hỏi về tình hình trong nhà, hiển nhiên đã tự nhận mình là người nhà họ Thẩm. Trong lòng Thẩm Hướng Dương lập tức vui mừng, nhưng nghĩ đến tình hình trong nhà, nụ cười còn chưa kịp bò lên mặt đã lui xuống: “Ông nội không còn nữa, cha mẹ đang ở nông trường.”
“Có thể nói tỉ mỉ không?”