Bạch Sùng vừa há miệng, Thẩm Húc đã nói: “Chú Bạch, đừng nhắc tới những lý do lừa gạt cháu vừa nói nữa, đã bị cháu phát hiện rồi, lại nói nữa thì không thú vị. Chú cũng biết cháu sẽ không tin mà. Đương nhiên, nếu chú thật sự không muốn nói, cháu cũng không ép chú, nhưng tóm lại vẫn phải nói nhỉ? Trừ khi mọi người định giấu diếm cả đời.”
Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật sự nằm ngoài dự kiến của ba người, đúng là lúc này bọn họ không nghĩ tới chuyện sẽ nói rõ chân tướng cho Thẩm húc, nhưng cũng không dự định giấu diếm cả đời.
Bạch Sùng liếc mắt nhìn chị em nhà họ Thẩm một cái, bọn họ vừa tới, cũng không quen biết Thẩm Húc, bản thân dù gì cũng có bao nhiêu năm tình cảm với đối phương, lời này do mình mở miệng là thích hợp nhất.
“Nói ra thì rất dài.”
Thẩm Húc gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát: “Ừm, không sao cả, hôm nay chúng ta ăn lẩu, bên dưới còn có bếp than ủ ấm, không cần lo thức ăn sẽ nguội lạnh. Cháu còn chuẩn bị không ít đồ ăn kèm, ăn hết có thể lấy thêm. Cháu không vội, vừa ăn vừa nói là được.”
Bạch Sùng vừa uống một hớp rượu ẩm ủ cảm xúc suýt chút nữa đã bị sặc chết, ông ấy tức giận trừng mắt lườm Thẩm Húc một cái, rồi lại thở dài: “Chắc cậu cũng đoán được rồi, hai người này là em gái và em trai ruột của cậu.”
Thẩm Húc gật đầu, không xen mồm vào, ý bảo Bạch Sùng tiếp tục.
“Ông nội cậu tên là Thẩm Quốc Bình, cái tên này chắc cậu cũng không còn xa lạ.”
“Như sấm bên tai.”
Đúng là như sấm bên tai. Chính là cái tên được viết trong sách giáo khoa đó.
“Cha ruột của cậu tên là Thẩm Hách, mẹ ruột tên là Viên Tố Quân. N ăm đó cha cậu từng làm gián điệp, nằm vùng trong chính phủ ngụy cộng. Khi ấy vì lấy được tín nhiệm của chính phủ ngụy cộng, cha cậu từng tham dự vài lần bắt giữ thành viên đảng cộng sản, chính bởi vậy mới chôn xuống tai họa ngầm. Trước khi Tân Hoa quốc được thành lập, chính phủ ngụy cộng bại lui tan rã, nhưng vẫn để lại không ít cọc ngầm trong nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-176-chuyen-xua-1.html.]
Sau khi Tân Hoa quốc thành lập, bọn họ thông qua đủ loại thủ đoạn, lợi dụng cọc ngầm gây náo động, ý đồ phá hoại nền hòa bình thống nhất do đảng ta lập nên. Có một người tên là Miêu Đầu Ưng, là cọc ngầm coi như đứng đầu, rất có quyền lực.
Cha của Miêu Đầu ưng bị ông nội cậu g.i.ế.c c.h.ế.t trên chiến trường, anh trai Miêu Đầu Ưng bị cha cậu bắt giữ khi còn công tác ở chính phủ ngụy cộng, ngày thứ ba sau khi bị bắt giữ, anh trai Miêu Đầu Ưng đã phản bội, cuối cùng c.h.ế.t trong tay cha cậu.
Vân Chi
Có thể nói, mối thù giữa Miêu Đầu Ưng và nhà họ Thẩm sâu như biển. Lúc ấy ông nội cậu là người đứng đầu quốc gia, cha cậu cũng được bổ nhiệm vào vị trí quan trọng. Nếu có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ, quốc gia chúng ta sẽ tổn thất thảm trọng, nhất định sẽ rung chuyển không nhỏ.
Sắc mặt Thẩm Húc trở nên nghiêm túc hơn: “Cho nên, vì hoàn hành nhiệm vụ đảo chính, cũng vì báo thù riêng, hắn đã ra tay?”
Tuy là hỏi câu, nhưng lại mang ngữ khí trần thuật.
Bạch Sùng gật đầu: “Đúng! Cũng may cha cậu là người nhạy bén, phát hiện ra từ trước, không để hắn đắc thủ, nhưng lại không thể bắt được hắn. Hắn vừa chạy thoát, cha cậu đã biết ngay, sợ là hậu hoạn vô cùng. Ông ấy không sợ Miêu Đầu Ưng đối phó với bản thân, chỉ sợ Miêu Đầu Ưng theo dõi vợ mình.
“Khi còn trẻ, cha cậu từng nói, nước nhà còn chưa yên, sao có thể lập gia đình. Bởi vậy ông ấy một lòng vì nước, chưa hề cưới vợ. Mãi cho tới khi kháng chiến thắng lợi, được người khác giới thiệu, mới kết hôn với mẹ cậu. Lúc ấy, mẹ cậu vừa mới biết tin mình có thai.”
“Miêu Đầu Ưng hành động có chuẩn bị trước, đã điều tra rõ tình tình nhà họ Thẩm từ lâu, tất nhiên cũng đã điều tra hết về nhà họ Viên rồi. Cha cậu sợ cả hai bên đầu không an toàn, không dám đưa mẹ cậu về nhà họ Viên. Nhưng bảo bà ấy ở lại nhà họ Thẩm, ông ấy cũng lo lắng có điều sơ xuất. Tuy rằng ông ấy đã phòng bị khắp nơi, nhưng hổ dữ vẫn có lúc ngủ gật, trong thiên hạ không thiếu chuyện sơ sót tương tự. Ông ấy không dám đánh cuộc tính mạng của mẹ cậu.”
“Lúc ấy tôi bèn đề nghị, hay là về quê tôi. Người đi theo tướng quân đánh giặc nhiều như vậy, Miêu Đầu Ưng không thể theo dõi sát sao từng người được, huống chi, năm đó tôi cũng không phải nhân vật có tiếng tăm gì, huyện Dương Sơn cũng là huyện thành nhỏ bình thường đến mức không thể bình thường hơn, sẽ không khiến người khác chú ý.”
“Cha cậu đã đồng ý với đề nghị của tôi, sắp xếp để mẹ cậu tới nơi này. Đi theo bà ấy còn có mẹ Cố từng chăm sóc bà ấy từ nhỏ, và hai vị cảnh viên ngụy trang thành anh họ của mẹ cậu. Bên thị trấn Ngọc Lan quê tôi cũng đã sắp xếp xong rồi, tất cả mọi người đều cho rằng mẹ cậu là vợ tôi cưới bên ngoài mang về. Tôi đánh giặc quanh năm, rất lâu không trở về quê quán, bởi vậy cũng không có ai nghi ngờ.”
…