Chỉ trong giây lát, Thẩm Húc đã hiểu ra tất cả.
Vì sao khi chú Bạch nghe được chuyện hắn không phải do Hướng Quế Liên sinh ra lại khiếp sợ như vậy. Vì sao thời gian gần đây chú Bạch lại có hành vi cử chỉ quái dị như vậy. Vì sao Thẩm Hướng Dương vừa tới thôn Thượng Thủy đã nhiệt tình với hắn như vậy.
Trong thôn, không phải không có người muốn nịnh bợ lấy lòng hắn, nhưng hắn chỉ là một người bình thường không quyền không thế, chẳng qua chỉ có chút biện pháp có thể kiếm tiền mà thôi. Nịnh bợ lấy lòng hắn, thứ muốn nhận được cũng là cái này. Nhưng Thẩm Hướng Dương thiếu tiền sao? Nhìn cách ăn mặc của cậu ta và Thẩm Hướng Dung là biết. Vừa ra tay đã là thịt bò đóng hộp và sô cô la rồi, hiển nhiên là không thiếu tiền.
Vậy thì cậu ta nhiệt tình với hắn như thế là vì điều gì?
Trong sách không hề nhắc tới tên của hai chị em nhà họ Thẩm, chỉ dùng cách gọi con gái nhà họ Thẩm và con trai út nhà họ Thẩm mà thôi. Trước khi người nhà họ Thẩm sửa lại án xử sai cũng không hề tới thôn Thượng Thủy, bởi vậy, khi nghe thấy hai cái tên Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung này, Thẩm Húc mới không nghĩ tới nhà họ Thẩm.
Quan trọng nhất là, trong sách càng không lộ ra nửa điểm về quan hệ giữa nhà họ Thẩm và Bạch Sùng.
Cho nên Thẩm Húc chưa từng nghĩ tới chuyện có thể nhìn thấy người nhà họ Thẩm sớm như vậy .
Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ hắn đã bị nội dung trong sách che mắt rồi. Trong sách không nhắc tới, thì không tồn tại sao?
Không phải.
Ví dụ như nguyên thân, trong sách miêu tả nhân vật này rất phiến diện, ngoài thân thế của hắn ra, những thứ khác đều không miêu tả nhiều lắm. Nhưng nguyên thân là một người sống sờ sờ, có tư tưởng, có m.á.u thịt.
Thẩm Húc không quên, Bạch Sùng từng đi lính, từng đánh giặc. Ông ấy đã từng nhiều lần kể với hắn, có ơn cứu mạng, có ơn tri ngộ với tướng quân.
Mà ông nội của nguyên thân – Thẩm Quốc Bình lại chính là một vị tướng quân, chẳng những là tướng quân, còn là tướng quân khai quốc, tên tuổi vang dội.
Bạch Sùng từng nói, tướng quân đã qua đời. Khoảng thời gian đó, tinh thần của ông ấy đều suy sút không ít, thậm chí ở cách xa ngàn dặm vẫn kiên trì đốt vài lần tiền giấy và vàng mã cho tướng quân. Nghĩ kỹ lại thì, thời gian Bạch Sùng nói tướng quân đã qua đời, gần như trùng khớp với thời gian Thẩm Quốc Bình qua đời trong sách đề cập đến.
Còn một điều nữa, khi hắn nói thẳng mục đích tìm kiếm bà Thái với Bạch Sùng, nói Hướng Quế Liên trộm đổi con, vẻ mặt Bạch Sùng chấn kinh tột đỉnh. Lúc ấy hắn chỉ cho rằng Bạch Sùng không ngờ mình không phải con ruột của Hướng Quế Liên, bây giờ nghĩ lại hóa ra không phải thế.
Thái độ của Bạch Sùng bắt đầu không thích hợp, đột nhiên nhiệt tình với hắn cũng bắt đầu từ ngày đó.
Nếu vị tướng quân trong miệng Bạch Sùng chính là Thẩm Quốc Binh, nếu quan hệ giữa Bạch Sùng và nhà họ Thẩm không cạn, nếu Bạch Sùng vẫn luôn thư từ qua lại với nhà họ Thẩm, vậy thì mọi chuyện đều rõ ràng rồi.
Bạch Sùng biết chân tướng Hướng Quế Liên trộm đổi con, tất nhiên sẽ không giấu người nhà họ Thẩm. Người nhà họ Thẩm biết việc này sớm hơn so với nguyên tác vài năm, nên bây giờ mới có chuyện chị em nhà họ Thẩm tới thôn Thượng Thủy cắm đội.
Nghĩ kỹ mọi chuyện, ngược lại Thẩm Húc không nóng vội nữa. hắn ra khỏi buồng trong, xách thịt bò và mấy bó rau theo: “May là cháu chuẩn bị nhiều thịt bò đấy, miếng thịt này ít nhất cũng phải hai ba cân, nếu không sợ là bốn người không đủ ăn. Cháu xuống bếp đây, nếu ba người không có việc gì làm thì lau dọn bàn một chút, mang bát đũa lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-175-khong-co-gi-muon-noi-sao.html.]
Bạch Sùng, Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương:……
Ba khuôn mặt choáng váng!
Cuối cùng vẫn là Thẩm Hướng Dương mở miệng đầu tiên, mặt cậu ta đầy dấu hỏi chấm nhìn về phía Bạch Sùng: “Chú Bạch, anh ấy… Anh ấy có ý gì?”
Bạch Sùng trả lời cậu ta bằng khuôn mặt cũng đầy dấu hỏi chấm tương tự.
Thẩm Hướng Dương:……
Thật ra Thẩm Hướng Dung lại bình tĩnh như không có gì: “Thu dọn bàn nào, xếp bát đũa lên thôi!”
Vân Chi
Thẩm Hướng Dương: “Hả?”
“Hả cái gì, làm việc đi!”
Thẩm Hướng Dương:……
Khi Thẩm Húc nấu lẩu xong mang ra ngoài, bàn đã được lau sạch sẽ, bát đũa cũng đã được mang lên, vừa đủ bốn bộ. Bạch Sùng và hai chị em nhà họ Thẩm mỗi người ngồi một góc, tất cả đều trầm mặc, không ai nói gì.
Thấy Thẩm Húc ra ngoài, ba người đều ngồi thẳng, như lâm đại địch, khiến Thẩm Húc nhìn thấy rất muốn bật cười, vất vả lắm mới nhịn được.
Nồi lẩu đặt lên bàn, Thẩm Húc rót rượu vào ly cho cả ba người, còn nói với Thẩm Hướng Dung một câu: “Rượu này nồng độ thấp, ủ từ trái cây, mang vị ngọt, con gái uống một chút cũng không sao, không uống quá nhiều là được.”
Rượu rót cho Bạch Sùng lại là rượu trắng: “Chú, hai chúng ta là đàn ông, uống thứ này.”
Thẩm Hướng Dương nhìn Bạch Sùng bên trái, nhìn Thẩm Hướng Dung bên phải, lại nhìn rượu nho trong ly rượu của mình: “Em cũng là đàn ông, sao rượu trong ly của em lại giống của chị ấy?”
“Trẻ con uống rượu cái gì, cho em nếm thử một ly đã không tồi rồi.”
Thẩm Hướng Dương trợn trừng mắt, nhưng mà Thẩm Húc căn bản không để ý đến cậu ta, tự mình uống một ly, rồi nói: “Nói đi!”
Thẩm Hướng Dương: “Nói gì?”
Thẩm Húc liếc mắt nhìn cậu ta một cái, rồi nhìn về phía Bạch Sùng: “Chú Bạch không có gì muốn nói với cháu sao?”