Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 174: Quả nhiên là người một nhà

Cập nhật lúc: 2025-05-11 09:41:56
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường về đi ngang qua nhà họ Chu.

Tiếng cãi nhau giữa Chu Ái Đảng và Chu Ái Quân từ trong nhà truyền đến.

Bên ngoài, vài vị hương thân đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, thi thoảng ánh mắt lại nhìn lướt vào bên trong.

“Ngày cãi nhau, đêm cãi nhau, không biết bao giờ mới ngừng nghỉ?”

“Sợ là không ngừng nghỉ được! Chu Ái Quân mất việc làm, chỉ có thể ngốc trong thôn, nhà họ Phương đã rơi đài, hiện giờ Chu Ái Đảng không còn gì phải cố kỵ nữa. Sáng sớm hôm nay, con dâu nhà tôi còn trông thấy Chu Ái Đảng vác cái máy may của Phương Giai Giai vào thành phố đó. Con dâu nhà tôi lắm miệng hỏi một câu, Chu Ái Đảng nói mang đi đổi lương thực.”

“Chậc! Chu Ái Quân cũng đồng ý à?”

“Chắc chắn là không đồng ý rồi! Hình như Chu Ái Đảng nhân lúc Chu Ái Quân không ở nhà mới đem đi, bà nghe một chút xem, không phải đang cãi nhau vì chuyện này sao?”

……

Thẩm Hướng Dương và Thẩm Hướng Dung nghỉ chân, một lúc lâu sau, Thẩm Hướng Dương khẽ a một tiếng: “Đây là nhà người kia à?”

Sắc mặt Thẩm Hướng Dung rất bình tĩnh: “Chắc thế,”

“Quả nhiên là người một nhà.”

Tất nhiên là Thẩm Hướng Dung hiểu được ý trong lời cậu ta nói, nghĩ đến Thẩm Hướng An, tâm trạng Thẩm Hướng Dung cũng vô cùng phức tạp.

Thẩm Hướng Dương nhìn cửa lớn nhà họ Chu: “Chị, chị nói xem anh Cả phải sinh sống với bọn họ nhiều năm như vậy, anh ấy đã phải sống thế nào?”

“Nhà họ Chu không phải người thân của anh ấy!”

Thẩm Hướng Dương sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hướng Dung, sắc mặt Thẩm Hướng Dung rất bình tĩnh, ánh mắt kiên định: “Chúng ta mới là.”

Khóe miệng Thẩm Hướng Dương cong lên, “Đúng! Chúng ta mới là!”

Thẩm Hướng Dung cười, khẽ vỗ vai cậu ta: “Đi thôi! Chúng ta về chuẩn bị một chút, ngày mai lên huyện thành mua đủ hết đồ dùng hàng ngày, nhân tiện đi thăm chú Bạch luôn. Cũng phải báo bình an cho ông ấy, để ông ấy đỡ phải lo lắng.”

“Vâng!”

***

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-174-qua-nhien-la-nguoi-mot-nha.html.]

Thẩm Húc dùng tờ báo cũ gói một miếng thịt bò, tay còn xách theo vài món đồ ăn chay đứng ngoài cửa nhà Bạch Sùng gõ cửa một lúc lâu Bạch Sùng mới ra mở cửa.

Thẩm Húc vừa vào nhà vừa nói: “Chú Bạch, chú đang làm gì thế, sao lâu vậy mới ra mở cửa. Thiếu chút nữa cháu đã cho rằng chú xảy ra chuyện gì, sắp tông cửa xông vào rồi.”

“A, không phải đo tôi tuổi lớn, không nghe thấy sao!”

Vân Chi

Thẩm Húc cũng chỉ thuận miệng hỏi thế, không hề để ý đến câu trả lời của Bạch Sùng, hắn mở tờ báo ra: “Chú Bạch, chú nhìn xem, miếng thịt bò này không tệ nhỉ, hôm nay chúng ta ăn lẩu thịt bò nhé. Để cháu xuống bếp, đảm bảo lần này còn ngon hơn nồi lẩu gà lần trước.”

Nói xong Thẩm Húc xoay người, định đi về phía phòng bếp, nào ngờ lại bị Bạch Sùng ngăn cản: “Được rồi! Cậu để đồ xuống rồi về đi. Để đến tối tự tôi làm. Chân tôi chỉ không nhanh nhẹn, chứ người tôi chưa tàn phế, tự tôi làm được. Nếu cậu rảnh rỗi quá, thì về nhà với vợ con mình đi.”

Thẩm Húc sửng sốt: “Cháu chỉ nấu một bữa cơm thôi mà, không tốn nhiều thời gian đâu. Dù muốn về với vợ con, cũng không thiếu chút thời gian này. Chú Bạch, cháu còn chuẩn bị sẵn cả rượu đây rồi, muốn uống với chú hai ly.”

“Hôm khác nhé! Hôm nay tôi có việc rồi, sắp phải ra ngoài một chuyến.”

Thẩm Húc nhìn ông ấy: “Chú Bạch, sao cháu cảm thấy không phải chú có việc sắp ra ngoài, mà là có việc giấu cháu nhỉ?”

Lông mi Bạch Sùng run lên: “Tôi có thể có chuyện gì giấu cậu?”

“Điều này phải hỏi chú rồi, chú Bạch, dạo này chú quá kỳ lạ. Cháu không phải người mù, sao có thể không nhìn ra?”

Ánh mắt Bạch Sùng căng thẳng, có chút chột dạ: “Đâu có! Cậu nghi ngờ vớ vẩn!”

“Ha hả!” Thẩm Húc trợn mắt khinh bỉ: “Chú Bạch, chú cảm thấy cháu là kẻ ngốc sao?”

Đương nhiên là không ngốc rồi, chẳng những không ngốc, còn rất thông minh. Bạch Sùng há miệng, không biết tiếp theo nên lừa dối thế nào. Thái độ của Thẩm Húc thế này, nói rõ không lừa gạt được! Phải làm sao bây giờ?

“Chú Bạch, mỗi người đều có quyền giữ bí mật riêng, nếu là chuyện cá nhân của chú, chú không muốn nói, cháu sẽ không hỏi nữa, coi như cháu không nhìn ra. Nhưng nếu cháu không đoán sai, việc này có liên quan tới cháu nhỉ?”

Bạch Sùng lộ ra thái độ không thích hợp đều hướng về phía mình, nếu nói không liên quan với mình, có quỷ mới tin!

Thẩm Húc khẽ gõ vào cái bàn bên cạnh: “Lâu như vậy chú mới mở cửa, là vì trong nhà có khách nhỉ? Bây giờ trên bàn chỉ còn một cái ly, vì chú đã cất hai cái còn lại đi rồi, nhưng chú lại quên lau bàn.”

Bạch Sùng nhìn theo tay hắn, trên bàn thế mà lại có hai vệt nước hình tròn, vừa nhìn đã biết là đáy chiếc ly dính nước tạo thành.

Thẩm Húc nhìn ông ấy một cái, xoay người đẩy cửa buồng trong ra, sau cánh cửa chính là Thẩm Hướng Dung và Thẩm Hướng Dương.

Ba người sáu con mắt nhìn nhau, tất cả đều choáng váng!

Loading...