Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão - Chương 172: Học lái xe phong ba

Cập nhật lúc: 2025-05-11 09:41:51
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy người Thẩm Hướng Dương chạy tới, đúng lúc gặp phải cảnh tượng này.

Vẫn là kịch bản quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc, Thẩm Hướng Dương lập tức nhớ tới khi ở trên tàu hỏa từng bị Văn Mẫn dùng đủ loại “Lãnh đạo nói”.

Khóe miệng cậu ra co giật, cười ha hả hai tiếng, ánh mắt quét về phía Thẩm Húc, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho đối phương. Hành vi ấy của Văn Mẫn khiến người ta rất không thoải mái, nhưng nếu xử lý không tốt, thật sự có thể để cô ta túm được nhược điểm.

Nhưng mà Thẩm Húc chưa kịp mở miệng lần thứ hai, Lưu Đại Hoa đã đứng dậy, duỗi tay đẩy Văn Mẫn sang bên cạnh: “Con nhóc nhà ai mà nói chuyện lung ta lung tung thế? Nhận sai cái gì? Không biết thì đừng nói bậy.”

“Không phải là dùng máy kéo một chút sao? Thì thế nào? Đâu phải dùng dầu của nhà nước. Minh Hữu nhà người ta tự bỏ tiền dầu ra, còn trả đại đội năm đồng tiền thuê máy kéo, coi như phí sử dụng, việc này đã được cả đại đội đồng ý, sao lại biến thành tổn hại lợi ích tập thể?”

Nếu nhà như vậy, lời Văn Mẫn vừa nói thật sự không đúng tí nào. Bị Lưu Đại Hoa dùng lời nói kẹp d.a.o giấu kiếm phê bình một trận, Văn Mẫn sửng sốt, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần: “Tôi không biết bọn họ bỏ tiền ra, tôi…”

Lưu Đại Hoa: “Lãnh đạo nói, chưa trải qua điều tra thì không có quyền lên tiếng. Cô không biết sao? Không biết sao không mở miệng ra hỏi? Nhiều người đứng ở chỗ này như vậy, cô tùy tiện hỏi một câu là có thể biết rõ rồi. Cô chưa hỏi đã nhận định người ta làm sai, vừa mở miệng đã quy chụp cho người ta. Xong việc lại nói do mình không biết chuyện, nói thế mà nghe được à?”

Văn Mẫn bị chặn họng không nói nên lời. Trước đây khi ở trong thành phố, cô ta chỉ cần phất cao lá cờ “Lãnh đạo nói”, thông thường mọi chuyện đều có thể thuận lợi, giáo viên và các bạn học trong trường còn khen cô ta có tư tưởng giác ngộ cao. Nhưng từ khi xuống nông thôn, cô ta liên tục vấp phải trắc trở, bị chị em nhà họ Thẩm không thèm để ý tới, còn bị Lưu Đại Hoa làm mất thể diện trước mặt mọi người.

Vân Chi

Văn Mẫn cúi đầu, lã chã chực khóc.

Vốn dĩ diện mạo của cô ta không tệ, làn da trắng nõn, ngũ quan đẹp kiểu dịu dàng, vừa tỏ ra yếu đuối như vậy, lại tăng thêm vài phần nhu nhược đáng thương, nước mắt đong đầy không rơi xuống, khiến không ít đồng chí nam bên cạnh rung động. Nhưng mà chỉ rung động thoáng qua, sau đó đã khôi phục bình tĩnh, vài người thì giấu cảm giác ấy vào lòng.

Ở thôn Thượng Thủy, Lâm Thanh Vân được mệnh danh là “Người bạn của chị em phụ nữ”, không thích nhất là nhìn con gái chịu ấm ức. Thấy Văn Mẫn như thế, anh ta khẽ nhăn mày, bước về phía trước: “Thím Đại Hoa, không phải đồng chí Văn Mẫn cố ý chụp mũ cho người ta đâu, vì cô ấy không biết chuyện thôi. Đương nhiên, chuyện cô ấy chưa hỏi rõ tình hình trước đã nói bậy là không đúng, nhưng cô ấy cũng biết lỗi rồi, Thím đừng mắng cô ấy nữa.”

“Nếu đã biết lỗi, sao không xin lỗi thằng Ba với Minh Hữu?”

Lâm Thanh Vân và Văn Mẫn sửng sốt.

Lưu Đại Hoa nhướng mày: “Không phải cô ta vừa nói sao? Phải dũng cảm thừa nhận sai lầm, sửa đúng sai lầm, phải xin lỗi đương sự! Hay là người khác làm sai thì bắt xin lỗi, còn cô ta thì không cần?”

Văn Mẫn cắn môi, cúi đầu trước Thẩm Húc và Chu Minh Hữu: “Xin lỗi!”

Hành động ấy khiến cô ta có vẻ càng nhỏ yếu, Lưu Đại Hoa thì có vẻ càng hùng hổ dọa người hơn.

Ánh mắt Lâm Thanh Vân đảo qua Thẩm Húc và Chu Minh Hữu trên máy kéo: “Tuy rằng đã bỏ tiền ra, nhưng dù sao máy kéo cũng là tài sản chung của tập thể, nói một cách nghiêm khắc, thì câu lấy công làm tư do đồng chí Văn Mẫn nói cũng không tính là nói sai. Đương nhiên không phải tôi đang trỉ trích hai vị, hai vị đừng hiểu lầm. Tôi chỉ muốn nhắc nhở một câu thôi, máy kéo quý giá như vậy, do công xã cố ý mua về để phục vụ các đại đội sản xuất, phục vụ quần chúng nhân dân, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-172-hoc-lai-xe-phong-ba.html.]

Lời này tuy rằng cũng có vài phần ý vị công kích Thẩm Húc và Chu Minh Hữu, nhưng lại khác với Văn Mẫn. Văn Mẫn là nói thẳng ra ngoài, còn anh ta thì giấu mục đích của mình giữa những con chữ. Văn Mẫn nói rất cứng rắn, còn anh ta thì ôn hòa. Đặc biệt là trên mặt còn tỏ vẻ lo lắng, giống như đang thật lòng suy nghĩ cho hai người Thẩm Húc vậy.

Con gái trẻ tuổi thích dáng vẻ này của anh ta, đáng tiếc Lưu Đại Hoa lại không thích.

“Thanh niên trí thức Lâm, cậu cũng vừa nói rồi đấy, chiếc máy kéo này được mua về để phục vụ quần chúng nhân dân. Nếu đã vì quần chúng nhân dân, thì sao quần chúng nhân dân chúng tôi lại không thể dùng? Hay là cậu cảm thấy thằng Ba không tính là quần chúng nhân dân? Minh Hữu không tính là quần chúng nhân dân?”

“Cháu không nói vậy, chỉ là cháu có chút lo lắng mà thôi, xem như cháu lắm miệng đi. Thím Đại Hoa, do cháu không đúng, cháu xin lỗi.”

Lâm Thanh Vân nhanh chóng nhận sai, thái độ tốt đẹp, nhìn qua có vẻ như cũng không để ý tới lời gây khó dễ của Lưu Đại Hoa.

Nhưng Văn Mẫn lại không vui, cô ta vừa mới tới thôn Thượng Thủy, vừa đưa ra ý kiến nhờ người dẫn cô ta đi dạo làm quen hoàn cảnh trong thôn, các thanh niên trí thức khác đã nói mình bận, chỉ có Lâm Thanh Vân là đồng ý.

Dọc đường đi, vừa đi vừa nghỉ, Lâm Thanh Vân không chỉ nói rõ ràng tỉ mỉ tình hình trong thôn cho cô ta, còn nhắc nhở cô ta đừng dẫm vào bùn. Gặp phải khe nước, sợ cô ta bị ướt giày, Lâm Thanh Vân còn chủ động ngồi xổm xuống cõng cô ta qua. Tuy rằng như thế, nhưng khi cõng cô ta lại vô cùng chú ý, hai tay đặt phía trước, chưa từng đụng chạm vào cô ta nửa phần. Có thể nói là tương đối lịch sự săn sóc.

Nhưng mà một người tốt như vậy, chẳng qua chỉ nói giúp mình hai câu, bây giờ lại bị người ta oán trách, sao Văn Mẫn có thể để anh ta phải chịu liên lụy vì mình như thế.

“Vị thím này, chuyện nhỏ như vậy, thím cần gì phải bám mãi không bỏ. Đồng chí Lâm có ý tốt mới nhắc nhở, hai người không cảm kích thì thôi. Không sai, máy kéo để phục vụ nhân dân, nhưng…” Cô ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Húc

Và Chu Minh Hữu: “Là phục vụ quần chúng nhân dân, chứ không phải một người, hoặc là hai người quần chúng nhân dân.”

Lưu Đại Hoa xua tay: “Đừng nói lòng vòng nữa, có ai nói máy kéo chỉ có thể cho thằng Ba với Minh Hữu dùng đâu! Quy định nằm ở đó, nếu hai người thích, thì bỏ tiền dầu tiền phí sử dụng ra, cũng có thể dùng như bọn họ! Trong hai người, nếu ai muốn dùng thì trực tiếp tới chỗ Thẩm Vân Hà đăng ký là được. Hai người không dùng, còn không cho người khác dùng sao?”

Lời này thật ra lại khiến rất nhiều người có mặt ở đây sửng sốt, ý nghĩ trong lòng lại lần nữa chuyển động.

Tuy rằng tiền dầu không rẻ, còn phải trả cho đại đội năm đồng tiền phí sử dụng cũng không ít. Nhưng nếu có thể học được cách lái xe, thì không lỗ chút nào. Nói không chừng còn có thể có cơ hội vào đội vận chuyện giống Thẩm Húc ấy chứ.

Cho dù không vào được đội vận chuyển, có thể giống tài xế Ngô ở công xã cũng được, phục vụ cho công xã cũng tốt. Kém hơn nữa, vẫn có thể lái máy kéo cho thôn Thượng Thủy bọn họ. Hiện giờ nghề phụ mới trong thôn phát triện không tồi, cho dù là giao hàng cho xưởng thực phẩm, hay là gieo giống và thu hoạch, rất nhiều lúc phải dùng tới máy kéo.

Người trong thôn tự lái, so với mời tài xế Ngô giúp đỡ, tất nhiên là đại đội vui lòng hơn rồi. Như vậy, thứ nhất mỗi năm cộng lại cũng kiếm được không ít công điểm. Đặc biệt là vào mùa trồng vội gặt gấp, không cần ra đồng làm việc, chỉ cần lái máy kéo là có thể nhẹ nhàng kiếm được công điểm gấp hai người khác rồi.

Huống chi, nếu việc làm ăn với xưởng thực phẩm phát triển hơn, nghề phụ của bọn họ cũng rực rỡ hơn, hai ba năm nữa chưa chắc đại đội đã không mua được một chiếc máy kéo của riêng mình.

Lúc này, gần như mỗi người đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, nóng lòng muốn thử.

Loading...