Sân đập lúa.
Trước đây Thẩm Húc từng nói sẽ dạy Chu Minh Hữu lái xe, để sau này trong thôn phát đạt, mua máy kéo có thể làm tài xế. Nhưng mà sau đó nghề phụ sa tế không còn nữa, Chu Minh Hữu cũng không nhắc tới chuyện này.
Hiện giờ, anh ta đã trở thành công nhân của xưởng thực phẩm, tất nhiên là không thể nào đi làm tài xế lái máy kéo rồi. Nhưng biết thêm nhiều kỹ năng không thua thiệt, ai lại ghét bỏ bản thân vì biết thêm một nghề mới chứ? Chu Minh Hữu không phải người ngu dốt, tất nhiên cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên, thấy trong thôn mượn máy kéo của công xã, anh ta lập tức chạy tới hỏi Thẩm Húc còn sẵn lòng dạy mình hay không. Thẩm Húc đã gật đầu đồng ý.
Hai thầy trò ngồi trên máy kéo, một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc học. Chỉ mất nửa ngày, Chu Minh Hữu đã nắm giữ được những kỹ năng cơ bản.
Vân Chi
Thẩm Húc ở bên cạnh quan sát, bảo anh ta tự nắm tay lái lái thử một vòng. Chu Minh Hữu lái không tệ lắm, tuy rằng ở giữa còn có chút va đập, nhưng cũng không xảy ra chuyện gì lớn.
“Ui! Minh Hữu! Mới thế đã biết lái rồi à! Học nhanh nhỉ.”
Chu Minh Hữu gãi gãi đầu: “Đã biết đâu ạ! Tay cháu còn cứng lắm! Ít nhất vẫn phải luyện tập một khoảng thời gian nữa. Những lời anh ba dạy, bây giờ cháu vẫn nhớ kỹ, nhưng chưa biết chừng ngày mai lại quên sạch rồi.”
Thẩm Húc nhìn anh ta một cái: “Lái xe cũng giống như đi xe đạp. Chỉ cần biết rồi sẽ không quên nữa. Tiền đề là cậu phải luyện tập nhiều hơn, hoàn toàn nắm giữ kỹ thuật mới được. Như vậy, sau này dù thời gian dài không lái xe, động vào tay lái làm quen một chút, vẫn có thể lái được.”
Nghe thấy lời này. Chu Minh Hữu lập tức hưng phấn: ‘Được! Vậy em lại lái thêm vài vòng nữa!”
Lưu Đại Hoa tấm tắc khen ngợi: “Minh Hữu đã học được lái máy kéo rồi, có phải xe vận tải lớn cũng lái được hay không?”
Thẩm Húc gật đầu: “Không khác nhau nhiều lắm! Tuy rằng Máy kéo không giống xe vận tải lớn, nhưng khác nhau không nhiều lắm. Học một hiểu mười. Học xong máy kéo rồi, thì học lái xe vận tải sẽ không khó nữa.”
Lưu Đại Hoa vỗ đùi: “Ai u, vậy chẳng phải là cũng có cơ hội vào đội vận chuyện giống cháu sao? Phúc lợi của đội vận chuyển khá hơn xưởng thực phẩm nhiều!”
Chu Minh Hữu vội vàng xua tay: “Thím Đại Hoa, thím đề cao cháu quá rồi! Đội vận chuyển là địa phương nào, sao có thể nói vào là vào được! Anh Ba có thể vào đội vận chuyển là vì kỹ thuật của anh ấy vượt trội, không chỉ biết lái xe, còn biết cả sửa xe. Cháu thì không được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-xuyen-sach-lam-dai-lao/chuong-171-con-phai-xin-loi-toi.html.]
“Cháu cảm thấy bây giờ ở xưởng thực phẩm cũng khá tốt, cháu đã thấy đủ rồi. Không thể đã ăn trong chén còn nhìn trong nồi phải không? Quá tham lam, nói không chừng ngày nào đó sẽ trắng tay. Cháu vẫn nên làm đến nơi đến chốn thì hơn, đi bước nào vững bước ấy.”
“Cháu bảo anh Ba dạy cháu lái xe, chỉ vì nghĩ có thêm một món nghề tóm lại không có chỗ nào không tốt, nhưng không nghĩ sau khi học xong là có thể vào đội vận chuyển.”
Lưu Đại Hoa gật đầu liên tục: “Lời này rất có lý! Không nhìn ra cháu còn trẻ tuổi mà đã hiểu được đạo lý ấy rồi.”
Chu Minh Hữu không có ý nghĩ ấy, nhưng mà quần chúng vây xem lại có không ít người động lòng. Chu Minh Hữu đã có việc làm ở xưởng thực phẩm, bọn họ thì không. Chu Minh Hữu không muốn vào đội vận chuyển, bọn họ lại thèm muốn.
Không nhìn thấy từ khi Thẩm Húc vào đội vận chuyển, thi thoảng trong nhà lại được ăn thịt sao? Ngày tết cả nhà đều được may quần áo mới nữa! Ngay cả Tam Oa, trước đây gầy yếu đến nỗi mọi người đều lo lắng sẽ không nuôi sống được, bây giờ đã tung tăng nhảy nhót rồi, chẳng những sức khỏe tốt lên, người còn béo hơn không ít, chưa đến một năm đã cao hơn trước cả một cái đầu!
Nguyên nhân là vì đâu? Tất cả đều vì đội vận chuyển tiền lương cao, phúc lợi tốt! Thẩm Húc hào phóng trong chuyện ăn uống, có thể chi trả nổi. Cuộc sống tốt lành như vậy, ai lại không muốn có?
Đám người bắt đầu xao động, nhưng chưa đợi bọn họ kịp nói gì, một bóng người đã nhảy ra trước.
Văn Mẫn đứng trước đầu xe, quan sát Thẩm Húc và Chu Minh Hữu từ trên xuống dưới, rồi nhìn sang máy kéo: “Đồng chí Thẩm Húc, đồng chí Chu Minh Hữu. Chiếc máy kéo này là thôn chúng ta cố ý mượn từ công xã, dùng để chuyên chở hàng hóa tới xưởng thực phẩm. Nó là tài sản chung của quần chúng nhân dân, dùng để phục vụ quần chúng nhân dân, hai người đang lấy công làm tư, dùng tài sản công cộng để phục vụ bản thân, tư tưởng như vậy là không tốt.”
Thẩm Húc và Chu Minh Hữu nhìn nhau, không ai nói gì.
Văn Mẫn tự cho rằng mình đã bắt được nhược điểm của bọn họ, cằm càng hất lên cao hơn: “Lãnh đạo từng nói, cá nhân nhỏ hơn tập thể, chúng ta không thể vì lợi ích cá nhân làm tổn hại lợi ích tập thể. Chúng ta phải…”
Thẩm Húc nhìn chằm chằm vào đối phương: “Lãnh đạo nào nói như vậy? Trong sách dạy tư tưởng có những lời này sao?”
“Không có lời nói chính xác như vậy, nhưng ý tứ không khác lắm. Hơn nữa lãnh đạo còn nói phải thực hiện chủ nghĩa xã hội, phải…”
“Không có thì cô nói cái quỷ gì? Chính cô tự biên tự diễn, còn bảo là do lãnh đạo nói?”
Lại lần nữa bị cắt lời, Văn Mẫn rất không vui, lập tức nhăn mày lại: “Đồng chí Thẩm Húc, anh nói thế là không đúng rồi! Lãnh đạo từng nói, là người đều có lúc phạm sai lầm, anh phạm phải sai lầm cũng không sao, biết sai có thể sửa, vẫn là đồng chí tốt của chúng tôi. Nhưng anh không chịu thừa nhận sai lầm, còn liên tục phản bác đồng chí đã chỉ ra lỗi sai của anh, như vậy rất không tốt. Đồng chí Thẩm Húc, tôi hy vọng anh có thể nhận thức ra được vấn đề của mình, dũng cảm nhận sai, dũng cảm sửa đúng, hơn nữa, còn phải xin lỗi tôi.”